Từ năm 1936 đến năm nay (2017), tính đến đếm lui, té ra cũng tròn gần được 81 năm nếu tính không lầm, án văn ấy, hơn 80 năm qua, quá một đời người vẫn còn duy giá trị, cái tả thực trần trụi của thời đại. Truyện cầm trên tay là một quyển mỏng, nói đúng ra là truyện ngắn, ngắn trong câu chữ mà giá trị nội dung thực như dài đến vô tận, nghĩa là đến mãi hơn 80 năm sau, cái nghĩa ấy vẫn còn trơ trơ giữa đời này, chỉ là người ta không thấy, hoặc cố ý như vô tình không muốn thấy, cái sự giáo dục về trinh tiết, về tình dục, bao đời nay vốn nhạy cảm, hạn chế nói đến, không chỉ ngày xưa mà tân thời lúc này vẫn nguyên tình trạng ấy. Câu chữ của bác Phụng (gọi cho thân quen theo kiểu phía Bắc :v ) chứ tính ra cũng phải kêu ông cố mới phải phép, thôi vì câu văn của bác ấy cũng trần tục và ngang phè phè ra, nên cứ gần gũi chân thực là tốt nhất. Báo chí, sách truyện ngày nay, vẫn luôn lấy cái mảng tối, cái xấu xa như là cần câu giật tít, để bán kiếm cơm, kiếm cháo qua ngày, vẫn cái sự vạ