Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2015

Lào – Đông Bắc Thái, khi muốn đi là hãy cứ chân bước (P2.)

Cuộc đời nhiều lúc có mấy khi, Làm trai thời trẻ, chớ hoài ngồi yên. Làm thủ tục bên Lào, cũng khá nhanh chóng, vừa qua cửa khẩu tại Việt Nam, xe tôi đi tiếp tới cửa khẩu tại Lào, cánh cổng cao vút chạm khắc nào là voi, hổ, sơn vàng trông thật lộng lẫy, ghi dòng chữ Phong xa van mấy anh hải quan bên Lào nói tiếng Việt khá sỏi, làm tôi cũng đang tự nhủ không biết có ra khỏi Việt Nam chưa, vượt vùng biên giới Lào Việt, xe buýt chạy thẳng trên con đường quốc lộ thẳng tắp, hai bên là đồi cao với cây và cỏ, chúng tôi vượt qua những con đường dài tăm tắp, đến khoảng 12h30 là tới một thị trấn nhỏ, vâng tới lúc này cũng chẳng biết đang ở Việt Nam hay ở Lào, mấy cô bán hàng, chị chủ quán nói tiếng Việt ra rả, dưới cái ti vi phọt toàn tiếng Lào, cái không khí hỗn tạp này thật thú vị, dường như cả thế giới đều quay quanh ta vậy và khoảng cách văn hóa, ngôn ngữ dường như không còn ranh giới. Tôi cũng đang nóng lòng nếm cái món Lào nó ra làm sao, cơ mà mâm ăn thì chẳng kh

Lào – Đông Bắc Thái, một khi muốn đi thì hãy cứ chân bước (P1.)

Tôi viết bài này, để nhắc nhớ lần đầu bước chân ra khỏi Việt Nam, và cũng muốn nói lên rằng, ước mơ sẽ chẳng bao giờ chỉ là mơ ước, đó luôn sẽ là một sự thật, vấn đề là bạn có muốn nó diễn ra hay không? Trong cuộc nhậu say tí bỉ, tôi dần phát hiện ra một cơ số bí mật mà chẳng ai được biết, ở cái thời sinh viên như tôi, đặt biệt là ở thành phố này, thông tin về các sự kiện chương trình nước ngoài dường như là một điều xa xĩ, đó cũng là lý do tôi tham gia điều hành Opportunity in Danang để mang nhiều thông tin hơn cho các sinh viên trẻ tại thành phố mình đang sống.  Trở lại vụ bàn nhậu, tôi tìm được ít thông tin về chương trình giao lưu sinh viên ASEAN, ôi thật xa lạ và bất ngờ, ừ thì ai cũng mong được đi du lịch, nhưng mà sao nhỉ, khi mà cái khó bó cái khôn, việc đi du lịch trong nước đã là một sự hiếm hoi thì ôi thôi, tôi cứ những tưởng rằng cả cuộc đời sẽ chẳng bao giờ đi nước ngoài được vì cứ dính líu mưu toan cuộc sống như ba mẹ tôi vẫn hay than vãn, nhưng mà bạn ơi th

Ta là ai trong cuộc đời này

Một hôm bước qua thành phố lạ Thành phố đã đi ngủ trưa Đời ta có khi tựa lá cỏ Ngồi hát ca rất tự do..  (Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn) Ngồi nhâm nhi ly cà phê sữa, tại nơi quen thuộc mỗi thứ sáu, làm tôi bình yên hẳn, bao nhiêu khó chịu trong lúc học, đi làm, bạn bè và cả đám bè bạn tạm vơi đi sau mỗi ngụm cà phê. Trong cơn mưa rào sáng sớm, khí lạnh tấp vào mặt vào môi, làm cho cái sự ấm nhẹ từ ly cà phê thật đáng quý biết bao. Làm tôi chợt nhớ đến câu nói của Mông-tơ Crix-tô dành cho Maximilien: "Không có cả hạnh phúc lẫn bất hạnh trên đời này, chỉ có sự so sánh tình trạng này với tình trạng khác, thế thôi. Phải đã từng muốn chết, Maxi-milien ạ, mới biết rằng sống là tốt đẹp biết bao". Dưới mặt bàn vẫn còn đó đống tài liệu dang dở, cái laptop với hàng chục tab đang chờ, cái sự nghiệp báo cáo, tôi cũng chẳng vội vàng vì đằng nào cái sự chây ỳ vốn đã là bản tính của sinh viên, khi bập bẹ bước vào ngưỡng cửa đại học. Từng bản nhạc Trịnh bật lên