Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký tình nguyện

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

TỐT NGHIỆP , RỒI ĐI LÀM, CÓ NHỮNG THỨ QUEN THUỘC CẦN VỨT BỎ (P2)

Có con bạn chơi cũng được, đùng cái đi mất Sài Gòn, nội dung trong ảnh thực khác cảnh hiện tại Mọi thứ phô bày trên mạng ngày nay chẳng thể hiện được điều gì về tương lai sắp đến cả, những tưởng ngành Ngân hàng cực hot, nếu có diễm phúc được mài đít trong cái ngành đó cũng thật là hãnh diện thì hỡi ôi, nếu bạn thực sự chịu đựng làm việc hơn 10 tiếng mỗi ngày, và áp lực doanh số sẽ như cái gông cùm đeo vào vai bạn cho tới khi xuống mồ,… cái vòng lặp ăn ngủ làm, lãnh lương cao, tiêu vào ăn ngủ rồi làm có lẽ chẳng bao giờ kết thúc cho đến khi một ai đó kiệt sức hoặc ….. ai đó đang làm khác đi... - Douma sao tụi nó thơm vậy nhỉ? - Dm sao nó hên vậy nhỉ? - Đệt, sao số phận mình nó thúi rình vậy ta.... Tất cả những lời đó như thầm nhủ trong tôi mỗi khi lên facebook, mà tôi dám chắc là đứa nào cũng vậy, bạn có những lúc như vậy không? Chớ vội xấu hổ vì sự ganh tị này, cái thứ này tựu chung cũng như một gam màu trong vô vàn màu sắc của cuộc sống mà chúng ta chớ vội từ chối

#2 TNTC Tôi tuyển TNV theo ý mình một cách đúng đắn nhất

Bỏ qua cái gọi là tiềm năng, tôi tuyển dụng theo ý thích. Sau cả ngày dài, lang thang ngoài đường, hết đi học thêm tới đi học bớt, hết lê lết trên trường rồi qua nhà bạn… tôi đã trở về mái ấm của mình với cái thân tàn này. Chạy một hơi lên lầu, cái điều đầu tiên mà ai cũng muốn là nhảy lên cái giường êm ấm của mình ngay tức khắc, nhưng hãy khoan đã, tôi không thích đang mặc áo quần mà nằm quằn quại, thật khó chịu và ngứa ngáy, nóng nực. Cởi bỏ hết các thứ trên người, nude như người ta chụp ảnh nghệ thuật, tôi chui vào cái chăn không độ của mình, những tưởng như đó chỉ là thế giới của chỉ riêng tôi mà thôi. Trời lạnh trong cái chăn ấm, khiến tôi mê man, xém chút nữa là ngủ say mất, tôi bật mình chợt nhớ đến cú điện thoại của thằng bạn hồi tối. Lục đục tôi đem cái laptop yêu quý ra, mở máy và bắt đầu gõ lách cách. Dù gõ được 4 ngón thôi, ý tôi là chia đều ra hai bàn tay ấy, nhưng tôi vẫn cố tình vừa gõ vừa không nhìn bàn phím, và tốc độ thì cứ phải tăng lên đều đều, những tưởng

#1TNTC Tôi bắt đầu một dự án tình nguyện

Màng đêm buôn xuống, gió se lạnh làm con người ta như muốn xích lại gần nhau thật chặt… “Điều đầu tiên khi chạy một dự án, là hãy tìm những cộng sự hợp rơ với bạn, giỏi một cách đầy đủ để giúp bạn bao quát và chạy thành công chương trình.  Bạn sẽ thành công khi biết cách khiến người giỏi hơn bạn làm việc cho mục tiêu của bạn" Tôi không như vậy, chạy một mình cùng chiếc xe cà tàng trên con đường Bạch Đằng cạnh dòng sông Hàn nổi tiếng, gió tấp vào mặt vào người làm tôi nổi cả da gà da cóc lên… nam thanh nữ tú vào tối thứ 7 cứ tấp nập sôi động, có vẻ ấm lắm đây, giống như một status mà bạn tôi đăng lên khi chia sẻ ảnh của nó với thằng bạn trai "Sát bên nhau cho nắng khỏi xuyên qua.." “Thật ngớ ngẫn và vô vị, ôm dính thế kia thì có mà ngạt thở cho đứa ngồi sau à”, tôi lầm bầm khi chợt nhớ về điều đó, tới cuối đường Bạch Đằng là con đường tình yêu Như Nguyệt chạy thẳng xuống cầu Thuận Phước - nơi chuyên đào tạo các vận động viên nhảy cầu, nhưng tôi không dại x