Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Du hí ký sự

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi

Lào – Đông Bắc Thái, khi muốn đi là hãy cứ chân bước (P3)

  Vì đời có là bao lâu, thế nên chớ vội hững hờ. Sau khi kết thúc chuyến hành trình dài bằng việc nằm lê lết trên chiếc giường đệm, với cái máy lạnh, bọn tôi nằm lăn quay cho tới thật sáng, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, thằng bạn ở phòng khác vẻ bối rối, dường như chúng tôi đã dậy quá trễ, giật mình, đã hơn 7h30 rồi, có thể là khá sớm lúc ở nhà, nhưng ôi thôi hôm nay là lễ khai mạc, lại còn chưa ăn sáng nữa chứ, chúng tôi chạy gấp, đứa mặc quần, đứa súc miệng. Bước ra khỏi phòng, đứng giữa khuông viên khu ký túc, cứ như ở thành phố ma, vậy, dường như sinh viên ở đây đã dậy từ rất sớm rồi, chạy ra khỏi khu ký túc thì quá ngỡ ngàng các bạn à, một khu rừng trước mắt, thật kỳ dị, dường như bao quanh trong cả cái trường này còn có cả rừng kia đấy, chẳng biết đi đường nào thì một bà bác lao công chỉ trỏ cho chúng tôi chứ thật tình lần đầu xuất ngoại, tiếng anh được mấy chữ còn tiếng Thái thì cứ nghe y như tiếng đồng bào trên núi ở nước mình, may mắn là trường có chuẩn bị trước, tụi

Lào – Đông Bắc Thái, khi muốn đi là hãy cứ chân bước (P2.)

Cuộc đời nhiều lúc có mấy khi, Làm trai thời trẻ, chớ hoài ngồi yên. Làm thủ tục bên Lào, cũng khá nhanh chóng, vừa qua cửa khẩu tại Việt Nam, xe tôi đi tiếp tới cửa khẩu tại Lào, cánh cổng cao vút chạm khắc nào là voi, hổ, sơn vàng trông thật lộng lẫy, ghi dòng chữ Phong xa van mấy anh hải quan bên Lào nói tiếng Việt khá sỏi, làm tôi cũng đang tự nhủ không biết có ra khỏi Việt Nam chưa, vượt vùng biên giới Lào Việt, xe buýt chạy thẳng trên con đường quốc lộ thẳng tắp, hai bên là đồi cao với cây và cỏ, chúng tôi vượt qua những con đường dài tăm tắp, đến khoảng 12h30 là tới một thị trấn nhỏ, vâng tới lúc này cũng chẳng biết đang ở Việt Nam hay ở Lào, mấy cô bán hàng, chị chủ quán nói tiếng Việt ra rả, dưới cái ti vi phọt toàn tiếng Lào, cái không khí hỗn tạp này thật thú vị, dường như cả thế giới đều quay quanh ta vậy và khoảng cách văn hóa, ngôn ngữ dường như không còn ranh giới. Tôi cũng đang nóng lòng nếm cái món Lào nó ra làm sao, cơ mà mâm ăn thì chẳng kh

Lào – Đông Bắc Thái, một khi muốn đi thì hãy cứ chân bước (P1.)

Tôi viết bài này, để nhắc nhớ lần đầu bước chân ra khỏi Việt Nam, và cũng muốn nói lên rằng, ước mơ sẽ chẳng bao giờ chỉ là mơ ước, đó luôn sẽ là một sự thật, vấn đề là bạn có muốn nó diễn ra hay không? Trong cuộc nhậu say tí bỉ, tôi dần phát hiện ra một cơ số bí mật mà chẳng ai được biết, ở cái thời sinh viên như tôi, đặt biệt là ở thành phố này, thông tin về các sự kiện chương trình nước ngoài dường như là một điều xa xĩ, đó cũng là lý do tôi tham gia điều hành Opportunity in Danang để mang nhiều thông tin hơn cho các sinh viên trẻ tại thành phố mình đang sống.  Trở lại vụ bàn nhậu, tôi tìm được ít thông tin về chương trình giao lưu sinh viên ASEAN, ôi thật xa lạ và bất ngờ, ừ thì ai cũng mong được đi du lịch, nhưng mà sao nhỉ, khi mà cái khó bó cái khôn, việc đi du lịch trong nước đã là một sự hiếm hoi thì ôi thôi, tôi cứ những tưởng rằng cả cuộc đời sẽ chẳng bao giờ đi nước ngoài được vì cứ dính líu mưu toan cuộc sống như ba mẹ tôi vẫn hay than vãn, nhưng mà bạn ơi th