Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình yêu

THẤY SAO THÌ LÀ VẬY (P1)

"Douma mày ngu quá con ơi, cái thể loại đó thì nên cho chim cút ngay, luyến tiếc làm chó gì, quá khổ cho bạn tôi, sao mà ngu si quá vậy! Tao nghe mà tao tức." Tuấn đã dõng dạc thốt một câu kết luận sau khi nghe thằng bạn thân nó, Hiếu, kể lể chuyện tình buồn vì phát hiện bị cắm sừng. Mặc cho bao khuyên ngăn của Tuấn và hai thằng khác đang ngồi xung quanh, giữa sự ồn ào náo nhiệt của một tiệm cà phê sớm nơi xứ người, Hiếu dường như vẫn chưa chắc lắm về quyết định của mình, bỏ hay tiếp tục tha thứ cho người thương, vì theo lời lẻ của kẻ đang ngu muội đi vì yêu này, chính bản thân Hiếu cũng là người có một phần lỗi vì đã... hơi vô tâm. Rooms | 135 OSSINGTON - Góc để chill trong những ngày mưa mùa hạ ở Tô thành Những câu chuyện phím, chưa bao giờ là hết thú vị, những câu chuyện bên lề về cuộc sống của kẻ khác, cố nhiên không phải của chính người nghe, đa phần đều có sự cuốn hút mãnh liệt nào đó, một sự ma mị thôi thúc người nghe luôn muốn thọc sâu, soi mói vào đời tư kẻ khác, để

Sống đơn giản cho đời thanh thản

Là câu cửa miệng tôi thường khuyên lũ bạn, bạn già, bạn trẻ, bạn trai, bạn gái hay dù là những người bạn đang trong một mối quan hệ chưa xác định. Một câu trả lời chung cho mọi sự than khổ ở đời mà tôi nghe được. Đi khắp nơi, lê lết các góc cà phê chỉ để được hóng chuyện Thế thì chúng ta sống để làm gì? Một câu hỏi tự vấn, vang lên trong lòng tôi, trong một chiều cà phê giữa mùa đông, với chút ít mưa bay lất phất. Không hiểu sao đang ngắm nhìn đường phố, tự dưng phải làm khó bản thân bằng câu hỏi bộc phát trong đầu, làm phá tan cái cảm giác đăm chiêu, trầm ngâm mà tôi đang tận hưởng giữa phố thị bận rộn, nơi Tô thành sặc sỡ đầy ánh đèn. Thôi thì khó quá bỏ qua! Chứ bản thân nào có phải cao nhân đắc đạo, nếu mà được ngồi cà phê dưới cội bồ đề, may ra có chút thi ý trả lời, chứ mà ngồi rung đùi trong quán nước, nới xô bồ mọi loại tiếng động, cả tiếng người và tiếng động vật, thì chỉ có nước khẩu nghiệp, nói xấu sếp, chửi người yêu cũ... mới hợp tình hợp cảnh. "Thế rồi bây giờ mày tí

Khi bạn thân có gấu!

Giống như một ngày đẹp trời, bạn diện đồ chuẩn bị bước ra đường, bổng mây đen kéo đến bất chợt và rồi một đợt mưa nặng hạt rơi xuống, gió lùa tát hết nước vào cái mặt đang hí hửng chuẩn bị đi chơi. Những đêm học quân sự, mới nằm khóc đau khổ vì tình đó giờ em nó đã có gấu mới  Và rồi từ đấy, một phần cảm hứng sống dần vụt tắt. Tất nhiên, cơn mưa thì thình lình bất chợt làm người ta không ngờ đến, nhưng chuyện đứa bạn thân mình có gấu, có lẽ trong thâm tâm vốn đã hiểu rằng, đó là một sự thật phải xảy đến, nhưng từ lâu rồi bản thân tôi đã cố tình phớt lờ đi. Bạn tôi, cùng giới, và cái sự buồn ở đây không phải là tình cảm luyến ái, khi thấy người mình thích có người yêu. Tôi chỉ hơi chút bứt rứt, vì cái đứa sồn sồn hay đi chửi nhau với mình trước giờ, đã có một tình yêu đẹp để trân quý. Và nếu đi sâu hơn trong tâm khảm mình, thì có chút khó chịu, vì sao tôi lại không có người yêu trước nó mà để nó có trước tôi, ôi thật là đau khổ, mà nếu người ngoài nghe qua sẽ cho rằng tôi là kẻ hèn mọn

Khi cơ tim lại thắt chặt!!!

Không phải vì bị nhồi máu lên tăng xông, hay bị bệnh tim mãng tính, mà vì tự dưng đang yên đang lành có đứa nhảy bổ vào phá tan cuộc đời tẻ nhạt của chính mình. Và cuộc sống nếu may mắn thay (hoặc cũng có thể cho là xui rủi) khi phải gặp đi gặp lại những sự cố như vậy trên hành trình kiếp con người. Một ngày dù là tẻ nhạt với những chuỗi hành động liên tục được lặp đi lặp lại, ăn ngủ đi làm,.. vẫn sẽ là một ngày vui vẻ, vì ít ra tẻ nhạt đều đặng nhanh chóng giúp ta quen dần với sự tẻ nhạt ấy, để rồi đi cuối tận cùng của sự tẻ nhạt, cũng thấy đó là một niềm vui nhẹ.  Hội chim lợn chỗ làm Trong những lần loay hoay bên cái bếp đầy đủ mùi vị thịt, từ heo bò gà, đến cả thịt người (ý tôi là mùi mồ hôi của mấy anh thợ bếp cùng tiệm), tôi bổng dưng để ý có một đứa bịt mặt cứ hay chen vào mấy câu nói đùa hoặc tán dóc của tôi với lũ đồng nghiệp mỗi khi thưa khách. Thế ấy thì cũng chẳng có gì lạ lắm đâu, vì dạo này số lượng nhân viên ăn nước mắm bổng dưng đông lên đáng kể, thì mỗi người đi ngang

Tôi đi Karaoke - hát ca quên đời

Tiết trời Toronto vào giữa thu luôn khiến mấy đứa du học sinh phải kiếm tìm điều gì đó để hâm nóng bản thân chút ít, có thể là chút hơi men cho ấm lòng, hay ùa vào một hàng karaoke nào đó để ca cho ấm cổ. Khu Kara của Hàn xẻn ngay gần Finch Station, North York, Toronto. Karaoke, thú vui tinh thần nhẹ nhàng, nhưng cũng có đôi nơi không kém phần nóng bỏng, rạo rực, từ lâu đã thành chỗ dựa tinh thần cho bất kỳ thành phần, độ tuổi giới tính trong xã hội người Việt, mà có thể là cả cộng đồng Châu Á chứ chẳng đùa. Vì rằng qua Canada, tôi thấy Hàn, Nhật, Tung của đều luôn góp mặt, thêm lời tại những hàng quán Karaoke.  Từ nhỏ, mỗi lần được má tôi dắt theo vào quán Karaoke sau những bữa liên hoan tiệc tùng của người lớn, tôi luôn tự hỏi có cái đách gì mà người ta thèm hát thế không biết!? Âm thanh lùng bùng chẳng hay ho gì, thêm cả cái sự pha tạp của không biết bao nhiêu là thứ giọng từ tiếng vịt cồ, tới tiếng ngựa kêu. Thời gian bẵng trôi qua đi như một cái nhắm mắt, đến độ lúc

#2 LC2 Có những số điện thoại, không bao giờ lưu!!!

Tút tút tút…. Tút tút .. Cái chuông báo thức vang rên, người mệt nhoài, tôi vươn tay vội tắt cái đồng hồ kêu in ỏi kia, mắt mơ màng nhìn ra khung cửa sổ, trời đã dần tối, ánh hoàng hôn đỏ rực trông buồn não nề. Tôi chẳng thích buổi chiều chút nào!! Người ta cứ bảo hoàn hôn là đẹp là lãng mạng lắm, thật chẳng ra làm sao, cái thời khắc người ta tất bật vội vã, để đón chuyến xe buýt cuối cùng, lật đật chạy vội qua hàng rau thịt vào giờ cuối cho buổi ăn tối dường như chẳng có tí gì thi vị cả… Tôi không phải đi chợ, nhà tôi lại ở trung tâm, nhưng tôi không thích cái không khí như vậy vào buổi chiều đâu, tôi thích sáng sớm cơ, khi mà mọi sự lại bắt đầu như mới.  6h chiều rồi, hôm nay tôi ăn cơm một mình, ba me và con em nhỏ đi tàu ra Huế thăm ông bà chắc tới sáng mai mới về, lê đôi chân nặng nề, lệch xệch, từng chút một, rời khỏi giường… Cơm nước xong đâu vào đó, tôi lại chờ, như mọi hôm, tôi chờ xem có đứa nào nhắn tin hay gọi rũ đi chơi không, tôi không thích gọi c

#1TND - Tình ngây dại "Hội chứng trai tân"

- “Bốp bốp .. “ Hai cái dép lào lao vào mặt tôi, choáng váng mặt mày, vội gạt đám bụi đất trên khuôn mặt điển trai tôi đứng dậy cười khoái chí. -   “Giỡn thôi mà, làm gì ghê vậy mầy!!” -  “Bốp bốp…” Thêm một cái cặp vào mặt, tôi kéo quần và chạy ra khỏi cửa cười ha hả. Bọn con gái thật khó hiểu, nhỏ bạn tôi – Ngọc Trinh, nó vừa bị thằng bạn trai “đá”, khóc om sòm cả lớp, tôi quan tâm tôi hỏi:”Thế còn giữ được cái tên của mình không!” thì ngay lập tức ăn dép vào mặt, đôi khi con gái có vẻ quan tâm đến chữ trinh trắng, có đứa thì thơ ngây thích người ta nhìn mình như những cô bé còn tân, còn tụi con trai thì sao nhỉ, nếu mà là con trai á! Thì đừng có mà vui khi được gọi là trai tân à! Cái từ "trai tân", nghe có vẻ cao quý lắm, bởi bạn sẽ là những anh chàng ngây ngô thật thà, chăm học và đọc sách, yêu một cách lãng mạn và chung tình, chẳng ra làm sao, tôi nghĩ đó là một hội chứng, mà hội chứng thì ắt phải nguy hiểm, và có bệnh thì cầ

#1Lovelycreepy Lời hứa ta đã quên ...

Lời hứa ta đã quên… Chiều mưa, mưa rào, chốc lát lại tí tách rơi, làm cho không khí quanh đây bỗng dưng buồn man mác. Hay là tôi đang buồn, chứ không khí thì làm quái gì mà buồn được, vẫn chỗ cũ nơi góc tối quen thuộc trong quán cà phê tôi hay lui tới. Nhấp một ít cà phê sữa đá, đặc, đắng đắng và ngọt ngọt, lòng tôi lại thấy khoan khoái hẳn, ít ra là nó bù lại cho những ngày học bù đầu, cả đống việc trong các câu lạc bộ mà tôi hay sinh hoạt. À đúng rồi, tôi quên mất là tôi đang buồn về cái điều gì, tôi nhớ cô ấy, bạn gái cũng không hẳn nhưng chắc chắn không phải em gái nuôi, bởi tôi chẳng có cái sở thích tìm anh chị em nuôi làm gì, nó cứ lưng chừng giữa một chút yêu thương và tình bạn. Từ lúc Nó đi du học đã 7 năm rồi, cũng hay nói chuyện và tâm sự, vậy mà 3 năm trước tự dưng mất liên lạc, kể từ đó tôi lại hay có thói quen ngồi đây nơi góc tối mà hai đứa hay ngồi tám với nhau, không còn Nó nhưng tôi vẫn ngồi đấy như mong chờ điều gì có thể bất ngờ xảy ra, đôi lúc tôi