Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự

TỨC BỤNG

Hổm rầy, cảm giác cái bụng cứ khó chịu, đặc biệt là từ sau chuyến đi mẽo về. Nếu mà đi xuất khẩu lao động, cầm chân người ta hay, bưng phở, làm hãng thì hẵn cũng không đến nỗi ảnh hưởng đến sức khoẻ. Khổ cái cả chuyến đi, chỉ toàn là ăn với ngủ suốt hai tuần liền. Làm thân hình phì nhiêu đã lâu, phải thành ra núc níc. Cái bụng phình to, ở người phụ nữ đang hiếm muộn, có thể là niềm vui khôn tả; Thế nhưng đau đớn thay, nếu ở một người đàn ông tuổi trung niên, hẵn là một điềm báo chẳng lành về sức khoẻ đang tới. Trong chuyến đi đến viện bảo tàng, bất chợt nhận ra, chính tôi cũng là một tác phẩm nghệ thuật! Từ Mỹ về, những tưởng sẽ lao đầu vào công việc, sẽ tập ăn ít, để cho ốm o, để cho heo mòn đi cái thân xác phàm tục, đặng lấy lại cái góc mặt V line như thầm ước, nhưng không! Đi làm được dăm ba bữa là những kèo rũ ăn, mà nào phải ăn uống gì nhẹ nhàng thanh đạm, gặp đám bạn ốm đói, chúng nó rũ toàn ăn buffet, all you can eat... Những lần ăn, mà phải nào để ăn, tưởng chừng bản thân chỉ n

SINH NHẬT TUỔI 31

Dầu cho có lắm đứa bảo tôi tuổi mụ cũng đã ra 32 33, nhưng mà tôi thì trong tâm trí mình cứ vẫn thích ở tầm cái tuổi 22 23 thôi! Quán phở Linh quen thuộc, nằm trên đường College, có bánh phở tươi. Làm tô phở đón tuổi 31. Ấy chỉ là do cái trí tưởng tượng mong manh trong tôi còn đang cố níu kéo tuổi xuân, thứ đang gào thét đòi bù đắp sự thiếu thốn lúc trai trẻ. Chứ những nếp nhăn hằn trên gương mặt nào thể che mắt được tâm tư. Mỗi khi soi gương, tôi, như một bà lão già đang luyến thương tuổi xuân thì. Khổ thay, một ông lão nếu soi gương tiếc nuối tuổi xuân hẵn đã bị phê phán, nên đôi khi, lâu lâu tôi chỉ vội dám liếc ngang, cười một cái thật tươi trước gương, đặng xem sự vui vẻ yêu đời có còn đó trên gương mặt này.  Cũng may nhờ sự khai sáng của đứa bạn cùng nhà, tôi đã có một thói quen dưỡng da từ vài năm trước, chăm sóc khuôn trăng đầy đặn này mỗi đêm, để những khi tôi làm trò con bò người ta nhìn vào cũng không thể bĩu môi rằng ông này già mà làm trò lố lăng! Nếu được phép mở mồm cho

Tranh luận! Hay là tôi đúng!

Quảng Nam hay cãi, Quảng Ngãi hay co... Là cái câu thành ngữ cửa miệng tôi hay nghe từ nhỏ mỗi khi ai đó nghe một người nói giọng Quảng đang đôi co với một người khác; Mà thật ra cái sự cãi cọ tay đôi, dù là dành lời hay ý đẹp hay những lời xấu xí giữa một người này và người kia hay trong một nhóm người với nhau, tôi đây cũng đã quá quen, từ lúc ở quê nhà, đến khi lết sang xứ người, nếu nói theo cách chợ búa là cãi vả, còn theo cách hàn lâm thì là tranh luận! Đối với một người đương cô đơn, thèm đôi ba tiếng cười nói, thì sự xuất hiện của một cuộc tranh luận hấp dẫn trong một không gian sống tĩnh mịch là điều đáng quý thay. Ấy mà cũng phải dè chừng, vì đôi khi nếu không khéo, cái cuộc tranh luận ấy lại thành ra tranh dành quyền đúng-sai, để rồi khi cơm quá lửa thì sau vài đợt lớn giọng, không gian sống lại trở về tịch mịch như cũ, thêm một chút khác xưa đó có thể là sự hậm hực của người trong cuộc, và khó chịu của kẻ đuối lý. Đành rằng, nếu không có sự tranh luận, hơn thua, thế giới nà

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P10)

Nhiều lúc suy ngẫm, cứ tưởng cuộc sống nơi phương trời xa xôi đã làm tôi trưởng thành và sống tốt hơn so với phiên bản phèn ỉa lúc còn tung tăng ở Việt Nam. Nhưng mà có vẻ chưa đúng lắm, lâu lâu đọc lại vài dòng Zalo thời mới ra trường, tự dưng phát giác té ra, đâu đó chính môi trường làm việc lúc xưa đã giúp tôi sống tốt ở nơi xứ người bây giờ. 07/07/2018 Những công việc không tên, luôn là kẻ phiền nhiễu thách thức lòng trung thành của mình, những lúc bận bịu chúng lại xuất hiện, thêm cả cái thời tiết oi bức như có hẹn từ trước cùng nhoi lên một lúc, quả thực biết cách làm cho 1 anh nhân viên đương yêu đời phải thao thức ngẫm nghĩ về thời cuộc.  Phải chăng là quả báo cho cái sự rãnh rỗi bấy lâu, những năm ngoái và vài tháng đầu năm nay, ờ thì coi như bù đắp những tháng năm lỡ dại, nhưng mà nói gì nói bố vẫn cay lắm, nhiệt tình không đồng nghĩa cái gì cũng thầu. Mấy thằng tây, khi vừa đúng 4h59, chạy hộc xì dầu xuống định gặp nó, thì lúc 5h31 đã thấy lấp loán bóng dáng anh phía xa ngoà

XÙ KÈO!

Vào một ngày đẹp trời, bạn vừa ca hát vừa làm việc mặc cho bao mệt mỏi tích tụ từ đầu tuần, vì biết rằng sau ca làm hôm nay là một chầu nhậu gặp lại đứa bạn lâu nay không gặp.  Nhưng hãy khoang, vì sự đời chẳng hay lãng mạn! Móc trong túi quần ra cái điện thoại khi bổng thấy rùng mình do có tin nhắn, thì hỡi ơi, đứa bạn đang chờ gặp hôm nay bổng dưng nói bận, mặc dù... lời hẹn đã báo từ mấy hôm trước, đã gần như là đồng ý vì nó còn hỏi lại là gặp nhau mấy giờ!? Ấy là tôi biết mình đã bị xù kèo! Còn gì để trả lời lại một đứa có ý định xù kèo mình, nên là mặc kệ, nhanh trí bấm nhắn tin cho đứa khác rũ đi chơi bù vào dù rằng sau đó đứa kia cũng bận nốt do tôi hẹn đột xuất. Sau cùng thì cất điện thoại vào chỗ cũ và tiếp tục công việc, đợi cho xong giờ làm. Tan giờ làm thì đi về, lúc này đây cảm giác khó chịu mới chợt nãy sinh vì bị xù kèo, nếu là tôi của những năm về trước khi còn đi học, nếu đứa nào hẹn đi ăn chè mà sau ấy xù, không đi nữa, hẵn tôi đã chửi đổng lên, rồi giả vờ giận hờn từ

Sau cơn mưa!?

Trong cơn ngái ngủ sau một ngày dài làm việc quần quật gần 12 tiếng, cộng thêm những đêm liên tiếp trước đó tăng ca không ngủ, đã làm một anh thanh niên trông ra một người già, với những quần thâm ở kẻ mắt như một tên nghiện thiếu thuốc, những nếp nhăn hằng lên tráng trông như hình ảnh những nhà bác học đang vò đầu suy tư; còn anh, sự suy tư của anh có chăng chỉ loanh quanh 4 chữ: Cơm áo gạo tiền! Quán cà phê Promenade, toạ lạc tại Navigator of the Sea, ngồi mỗi ngày vì uống miễn phí Một con người mà trên cười ra thấy mỗi hàm răng, dưới đếm chỉ được đúng hai hòn dái như anh, thì chuyện đang lắc chảo rửa chén ở phương trời tây hoa lệ, nơi cách quê nhà gần nữa vòng trái đất đã là một phước lành cao sang mà đấng trên mang đến, bất chấp hình ảnh quần tây áo cổ cồn trắng thời còn đi làm văn phòng ở xứ biển quê nhà.  Một điều xa xỉ như vậy đã thành sự thật thì còn gì thêm để mộng tưởng; nhưng không! Vì đời người vốn là những chuỗi dài mơ mộng, sau mỗi lần đạt được điều gì đó không tưởng, anh