Hổm rầy, cảm giác cái bụng cứ khó chịu, đặc biệt là từ sau chuyến đi mẽo về. Nếu mà đi xuất khẩu lao động, cầm chân người ta hay, bưng phở, làm hãng thì hẵn cũng không đến nỗi ảnh hưởng đến sức khoẻ. Khổ cái cả chuyến đi, chỉ toàn là ăn với ngủ suốt hai tuần liền. Làm thân hình phì nhiêu đã lâu, phải thành ra núc níc. Cái bụng phình to, ở người phụ nữ đang hiếm muộn, có thể là niềm vui khôn tả; Thế nhưng đau đớn thay, nếu ở một người đàn ông tuổi trung niên, hẵn là một điềm báo chẳng lành về sức khoẻ đang tới. Trong chuyến đi đến viện bảo tàng, bất chợt nhận ra, chính tôi cũng là một tác phẩm nghệ thuật! Từ Mỹ về, những tưởng sẽ lao đầu vào công việc, sẽ tập ăn ít, để cho ốm o, để cho heo mòn đi cái thân xác phàm tục, đặng lấy lại cái góc mặt V line như thầm ước, nhưng không! Đi làm được dăm ba bữa là những kèo rũ ăn, mà nào phải ăn uống gì nhẹ nhàng thanh đạm, gặp đám bạn ốm đói, chúng nó rũ toàn ăn buffet, all you can eat... Những lần ăn, mà phải nào để ăn, tưởng chừng bản thân chỉ n
Dầu cho có lắm đứa bảo tôi tuổi mụ cũng đã ra 32 33, nhưng mà tôi thì trong tâm trí mình cứ vẫn thích ở tầm cái tuổi 22 23 thôi! Quán phở Linh quen thuộc, nằm trên đường College, có bánh phở tươi. Làm tô phở đón tuổi 31. Ấy chỉ là do cái trí tưởng tượng mong manh trong tôi còn đang cố níu kéo tuổi xuân, thứ đang gào thét đòi bù đắp sự thiếu thốn lúc trai trẻ. Chứ những nếp nhăn hằn trên gương mặt nào thể che mắt được tâm tư. Mỗi khi soi gương, tôi, như một bà lão già đang luyến thương tuổi xuân thì. Khổ thay, một ông lão nếu soi gương tiếc nuối tuổi xuân hẵn đã bị phê phán, nên đôi khi, lâu lâu tôi chỉ vội dám liếc ngang, cười một cái thật tươi trước gương, đặng xem sự vui vẻ yêu đời có còn đó trên gương mặt này. Cũng may nhờ sự khai sáng của đứa bạn cùng nhà, tôi đã có một thói quen dưỡng da từ vài năm trước, chăm sóc khuôn trăng đầy đặn này mỗi đêm, để những khi tôi làm trò con bò người ta nhìn vào cũng không thể bĩu môi rằng ông này già mà làm trò lố lăng! Nếu được phép mở mồm cho