Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tôi trước 25

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P3)

Tiếp tục series than thở khóc dạo trên Zalo mà phải sau gần 2 năm mới tiếp tục vì một chữ "Nhác" tranh thủ thời gian rãnh rỗi tập 2 (sau khi nghỉ việc nữa). Cuộc đời con người ta nếu chỉ nhìn ở điểm hiện tại, thực khó để tưởng tượng điều gì đã chắp cánh nên hiện tượng đó. Những bài viết của tôi, nếu bạn đã đọc trước đây mà còn đang nữa tin nữa ngờ thì có thể đọc qua chuỗi bài ngắn trên Zalo này để có cái cơ sở mà tin mấy điều tui kể trong Blog là thật đến 99% + 1% thêm thắt hư cấu cho vui đời. 14/11/2016 Lâu quá chưa cập nhật, lướt tới nhìn lui lại thấy mốc meo cả lên, trang blog lượt view vẫn có mỗi ngày dù bài cuối cùng đã cách đây chừng 6 tháng, ngay cái lúc thôi bôn ba nhảy cóc mà án chừng cho một công việc bền lâu ;p Ừ thì 0 có gì phải đáng lo suy tư như hồi làm công nhân cũng chẳng phải phân vân như hồi làm bốc sếp, thành thử méo có gì để rên rỉ trên blog :3 Liệu chừng có phải đang chán ngán cho cuộc sống bình lặng sắp đến, phải chăng

CÔNG VIỆC THỨ 3 - Nhà máy in bì thư P Cuối

Tết đến, không chỉ là thời khắc giao mùa thiêng liêng, là gợi nhớ về quê xưa của những người con xa quê phải tha phương cầu thực, mà còn là những tiếng nấc nghẹn ngào cho một tiếc nuối đã qua chẳng bao giờ lấy lại được. Công ty Nhật ở Quảng Ngãi, anh sinh viên mới ra trường vì ngáo đá mà né việc do sợ cực khổ Đồng hồ vừa điểm 1h sáng thì Anh nghe có tiếng mọi người bảo hết giờ làm việc, loay hoay một chặp cùng chị kế toàn Gần già thì Anh cũng đã đóng gói gần hết đám bì thư đổ quanh mình. Tầm hai giờ sáng thì Anh tan ca chính thức, có tiếng í ới rũ đi ăn đêm, thôi thì nghĩ bụng cũng nên hoà hợp, đặng mà có thêm tí thông tin hay ho về cái tập đoàn Công chức này, Anh cũng ráng lết cái xe cà tàng theo những anh công nhân nhà máy làm tô bún bò gần đó. Ăn xong thì chỉ được cái bụng thêm no, còn lại những câu chuyện phiếm vu vơ lúc ăn bún cũng chỉ là sự ca thán thường ngày của cuộc đời, vốn chẳng có giúp ích gì cho ước mơ sự nghiệp của Anh sắp đến, thế nên, Anh vội về sau khi h

CÔNG VIỆC THỨ 3 - Nhà máy in bì thư P2

Ở đâu quen đó, phép vua còn thua lệ làng, huống gì Anh đây, chỉ là lính mới chẳng đáng làm cho người ta phải thèm buồn bận tâm, ấy vậy mà, đôi lúc mảnh đời và hoàn cảnh va vào nhau lại khiến thời gian như dừng lại, đặng để người xung quanh phải khựng lại chú ý. Chụp ở Nhà máy giấy, phòng làm việc của mấy anh công xưởng Cứ chiếu theo lề thói cũ, sáng kim giờ điểm chỉ số 8 là anh bắt đầu thong dong đi làm, đường đi khá xa, nên lúc đến nơi cũng gần độ 9h, mà có sao, 9h vẫn còn là sáng sớm so với bác Giám đốc gần về hưu và chú Còng đang ráng nốt nhiệm kỳ cuối. Tầm 11h10 là Anh bắt đầu nhổm đít dậy, và về, ăn cơm, nghĩ trưa cho thật kỹ, sau khi ngủ 1 giấc đầy, anh lại phóng xe đến chỗ làm, vừa đúng 14h10 là Anh bước vào, kịp lúc được gặp anh Trưởng phòng, vốn là cháu bác Giám đốc, theo ngay sau đó là anh trai Phó phòng kinh doanh kiêm quản lý xưởng, và khi cần anh trai này cũng có thể làm luôn công việc của một anh công nhân nhà máy giấy chân chính.

CÔNG VIỆC THỨ 1 - TÌNH ĐẦU LÀ TÌNH DANG DỞ

Và công việc đầu, lẻ thường cũng chung một số phận. Những nao nức, hồ hởi khi đi làm ngày đầu tiên, lay hoay trong bộ đồ công sở lần đầu đi làm... là đôi điều đẹp đẽ thường thấy ở cái công việc vừa có được sau khi ra trường. Đó là nếu may mắn, nhưng đôi khi xui rủi, người ta lại chẳng vấp lấy mấy thứ chẳng hay ho và đầy cay đắng khi đi làm lần đầu chăng, rồi từ ấy lại thêm nhiều cái ý hay ho cho lều báo lá cải, những cuốn sách self-help hay các khoá học thần thánh được dịp khai thác, đặng kiếm chác chút đồng trinh. Nhưng tựu trung lại, đẹp hay xấu, đáng nhớ hay cần quên, đa phần thường là những ký ức dang dở. Bởi một nỗi, tâm lý bất ổn hoặc sự hoang mang luôn là đặc sản của cái tuổi đẹp nhất ở đời người, mà cũng vẫn đôi lều báo hay sách self-help ấy, thường dùng để dựt tít câu view, tuổi trẻ. Anh sinh viên mới ra trường, theo lời dẫn dụ từ cậu bạn thân, đã có cơ hội vớ ngay được một cái job khá ngon, mà theo lời đồn thì thơm phải biết, tức là được ra dáng anh chàng công s

MÌNH CÒN TRẺ - NHỮNG LÚC STRESS HÃY NGHỈ HÈ

Thay vì làm cật lực chỉ trông về già được nghỉ hưu, sao không thử nghỉ hè ở những khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi trẻ? Sau cùng thì tôi cũng đã có một quyết định quan trọng trong cuộc đời, một quyết định như bao bạn sinh viên và học sinh khác đang độ hừng hực sức xuân, ở cái tuổi làm gì cũng thêm một câu "Bất chấp". Hoà cùng không khí nhộn nhịp của bao em thơ học sinh, sinh viên toàn quốc, tôi sẽ có kỳ nghỉ dài hơi vào mùa hè này (2017). Ở cái tuổi 24 đầy ẩm ương, nếu mà không phải đương là anh sinh viên lỡ thì học lên bậc cao học, thì chỉ có thể là thất nghiệp mới thảnh thơi có thời gian nghỉ hè. Vâng! Tôi đang thất nghiệp, và thú vị thay, tôi lại xin thôi việc đúng lúc báo hiệu mùa hè về, thế có tuyệt không cơ chứ. Với một kẻ nhảy cóc như tôi, thay job như thay áo, thì việc viết đơn xin nghỉ chẳng là vấn đề gì cho lớn, tôi đã từng dứt khoát nhanh chóng trong các quyết định đi hay ở, thực sự là đã từng, cho đến khi, có một nơi, mà khiến tôi đã gắn bó lâu nhất kể từ

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 3

Thường thì người ta dễ truyền cảm hứng cho kẻ khác, nhưng thực khó lòng mà tự đi huyễn hoặc bản thân mình, nhất là khi đương đứng trước những thảm cảnh trông thấy rõ. Cà phê Phương Vy số 20 đường Hoàng Diệu - Đà Nẵng Đúng 5 giờ chiều, sau một ngày nắng gắt của tháng 3, trời về chiều trông ảm đạm hơn vì đã phai màu nắng, mây kéo về nhiều và từng cơn gió biển thổi vào thành phố, làm không khí mát hơn một chút, thêm chút vị mặn ở ngoài khơi xa men theo làn gió, tạo cho du khách tới đây có chút cảm giác của thành phố biển.  Trên con đường Lê Đình Dương quen thuộc, một cậu thanh niên trên con xe Honda tròng trành, lâu lâu cái mành xe rung lên bần bật, tiếc là không có em nào để đèo theo phía sau như bài “Đưa nhau đi trốn” của mấy bác Đen, Linh Cáo nào đó trên mạng.  Dừng xe trước góc cà phê cũ, mắc dáo dác nhìn xung quanh như một con cú đói lâu ngày đang rình mồi, miệng cậu trai bổng mỉm cười, vì đã có 2 thằng khác đã chờ cậu từ lâu rồi, vẫn tính cao su không hề bỏ, vẻ mặt đắc t

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.2

Sáng đi làm thì tranh thủ dậy sớm một chút, ra đường sớm hơn một chút rồi hít lấy hít để chút không khí trong lành còn sót lại của bầu trời vừa ló bình minh. Không vội vã, cập rập, vào quán cóc, tôi làm ngay ly cà phê khởi động cái não đã dãn hết nếp nhăn sau đêm dài.  Sau khi bước ra khỏi nhà, điều đầu tiên cần làm không phải là suy nghĩ task list hôm nay làm gì, mà là ăn cái gì, thường thì phải ăn cái món nào lạ lạ chút, tức là không ngày nào giống ngày nào, chứ hai ngày mà ăn liên tiếp một món, thì vô vị lắm.  Đến mức, nếu đã ăn hết các món xôi, bánh mỳ, bún và chắc chắn không thể rớ tới mấy món đắt tiền khác, như bò né, phở bò thì tôi đành nhịn một bữa vậy chứ tuyệt đối, không ăn lặp lại. Đấy, cuộc sống đôi lúc nó phải máu chiến chịu chơi như thế, thì đời sống tinh thần mới phong phú được, hehe.  Cuộc sống Agency - Thích màu tím và yêu màu hồng Sau khi quất dĩa xôi gà đường Ngô Gia Tự, bụng đã hơi căng đầy những nếp và thịt, tôi liền xách xe bay qua chỗ càfé quen thuộc, k

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.1

Trời về chiều ảm đạm, nhìn xa xa những toà nhà cao tầng vô cảm, ánh tà dương hắt từng mảng màu vintage lên các bờ tường trắng, khiến phong cảnh trông thê lương đượm buồn phải biết, trong cơn gió chiều thoáng qua, cái hơi lạnh khó chịu chốc chốc bổng làm cho con người ta chợt lạnh lẽo và đôi khi là lạnh lòng.  Thường thì chính những lúc thế này, các suy nghĩ về tương lai, những hoài niệm của quá khứ lại một lúc xoay cuồng trong cái não đã vơi bớt nếp nhắn của tôi, mỗi sự hào nhoáng trong quá khứ đi sau với hoàn cảnh hiện tại kéo theo cái tương lai mơ hồ quả thật biết cách để làm đau đớn tấm lòng một con người trẻ. View nhìn từ công ty của mềnh - Xa xa là bán đảo Sơn Trà thì phải. Trong khi mấy con bánh bèo đồng nghiệp bên cạnh mãi selfie với cảnh chiều tà và ánh hoàng hôn đang đỏ rực, thì tôi đây chả thấy có xúc cảm tẹo nào. Vì rằng người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ, với một kẻ đang lao đao, vì thảm cảnh cuối tháng khô héo chực lương như chó chực cơm thì còn gì có thể làm lò