Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

THẤY SAO THÌ LÀ VẬY (P1)

"Douma mày ngu quá con ơi, cái thể loại đó thì nên cho chim cút ngay, luyến tiếc làm chó gì, quá khổ cho bạn tôi, sao mà ngu si quá vậy! Tao nghe mà tao tức." Tuấn đã dõng dạc thốt một câu kết luận sau khi nghe thằng bạn thân nó, Hiếu, kể lể chuyện tình buồn vì phát hiện bị cắm sừng. Mặc cho bao khuyên ngăn của Tuấn và hai thằng khác đang ngồi xung quanh, giữa sự ồn ào náo nhiệt của một tiệm cà phê sớm nơi xứ người, Hiếu dường như vẫn chưa chắc lắm về quyết định của mình, bỏ hay tiếp tục tha thứ cho người thương, vì theo lời lẻ của kẻ đang ngu muội đi vì yêu này, chính bản thân Hiếu cũng là người có một phần lỗi vì đã... hơi vô tâm. Rooms | 135 OSSINGTON - Góc để chill trong những ngày mưa mùa hạ ở Tô thành Những câu chuyện phím, chưa bao giờ là hết thú vị, những câu chuyện bên lề về cuộc sống của kẻ khác, cố nhiên không phải của chính người nghe, đa phần đều có sự cuốn hút mãnh liệt nào đó, một sự ma mị thôi thúc người nghe luôn muốn thọc sâu, soi mói vào đời tư kẻ khác, để
Các bài đăng gần đây

TỨC BỤNG

Hổm rầy, cảm giác cái bụng cứ khó chịu, đặc biệt là từ sau chuyến đi mẽo về. Nếu mà đi xuất khẩu lao động, cầm chân người ta hay, bưng phở, làm hãng thì hẵn cũng không đến nỗi ảnh hưởng đến sức khoẻ. Khổ cái cả chuyến đi, chỉ toàn là ăn với ngủ suốt hai tuần liền. Làm thân hình phì nhiêu đã lâu, phải thành ra núc níc. Cái bụng phình to, ở người phụ nữ đang hiếm muộn, có thể là niềm vui khôn tả; Thế nhưng đau đớn thay, nếu ở một người đàn ông tuổi trung niên, hẵn là một điềm báo chẳng lành về sức khoẻ đang tới. Trong chuyến đi đến viện bảo tàng, bất chợt nhận ra, chính tôi cũng là một tác phẩm nghệ thuật! Từ Mỹ về, những tưởng sẽ lao đầu vào công việc, sẽ tập ăn ít, để cho ốm o, để cho heo mòn đi cái thân xác phàm tục, đặng lấy lại cái góc mặt V line như thầm ước, nhưng không! Đi làm được dăm ba bữa là những kèo rũ ăn, mà nào phải ăn uống gì nhẹ nhàng thanh đạm, gặp đám bạn ốm đói, chúng nó rũ toàn ăn buffet, all you can eat... Những lần ăn, mà phải nào để ăn, tưởng chừng bản thân chỉ n

SINH NHẬT TUỔI 31

Dầu cho có lắm đứa bảo tôi tuổi mụ cũng đã ra 32 33, nhưng mà tôi thì trong tâm trí mình cứ vẫn thích ở tầm cái tuổi 22 23 thôi! Quán phở Linh quen thuộc, nằm trên đường College, có bánh phở tươi. Làm tô phở đón tuổi 31. Ấy chỉ là do cái trí tưởng tượng mong manh trong tôi còn đang cố níu kéo tuổi xuân, thứ đang gào thét đòi bù đắp sự thiếu thốn lúc trai trẻ. Chứ những nếp nhăn hằn trên gương mặt nào thể che mắt được tâm tư. Mỗi khi soi gương, tôi, như một bà lão già đang luyến thương tuổi xuân thì. Khổ thay, một ông lão nếu soi gương tiếc nuối tuổi xuân hẵn đã bị phê phán, nên đôi khi, lâu lâu tôi chỉ vội dám liếc ngang, cười một cái thật tươi trước gương, đặng xem sự vui vẻ yêu đời có còn đó trên gương mặt này.  Cũng may nhờ sự khai sáng của đứa bạn cùng nhà, tôi đã có một thói quen dưỡng da từ vài năm trước, chăm sóc khuôn trăng đầy đặn này mỗi đêm, để những khi tôi làm trò con bò người ta nhìn vào cũng không thể bĩu môi rằng ông này già mà làm trò lố lăng! Nếu được phép mở mồm cho

Ngày mới

Một ngày mới, dù là âm u mưa bão, hay là trắng xoá tuyết trời, hay may chăng có chút gợn mây len lõi qua từng tia nắng cuối thu thì vẫn là một ngày thú vị đáng mong chờ.    Tất nhiên là trừ những trường hợp như ra pháp trường hay đến kỳ trả nợ.  Tiếng chuông báo lần thứ n đã làm nóng cả máy điện thoại, nhờ hơi ấm đấy mà làm tôi có chút khó chịu, chợt tỉnh giấc. Một ngày khác đã trôi qua, ánh nắng sớm mai le lói qua khung cửa sổ làm người đang thiếu ngủ phải nhíu mày khó chịu. Thực ra thì cũng chẳng phải sớm mai gì, vì rằng nhìn vào đồng hồ thì đã thấy đúng 12h trưa. Nhưng mà chẳng sao, vẫn còn sớm chán ở cái xứ này, và càng sướng vì hôm nay chẳng phải bận rộn điều chi, vì một nỗi niềm đau đớn bấy lâu đó là bị cắt ca, thiếu giờ làm... và thiếu tiền chính là hệ quả hình thành cái đớn đau ấy. Thôi thì tạm gạt ngang những phiền muộn còn đang vương vấn thân ta bấy lâu, như là lao đao tìm chỗ ở, đi làm bị cắt giờ, di chứng đu đỉnh, đớn đau bị ghost khi hẹn hò online vì...đi bộ, hay khủng hoả

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi