Ở đâu quen đó, phép vua còn thua lệ làng, huống gì Anh đây, chỉ là lính mới chẳng đáng làm cho người ta phải thèm buồn bận tâm, ấy vậy mà, đôi lúc mảnh đời và hoàn cảnh va vào nhau lại khiến thời gian như dừng lại, đặng để người xung quanh phải khựng lại chú ý. Chụp ở Nhà máy giấy, phòng làm việc của mấy anh công xưởng Cứ chiếu theo lề thói cũ, sáng kim giờ điểm chỉ số 8 là anh bắt đầu thong dong đi làm, đường đi khá xa, nên lúc đến nơi cũng gần độ 9h, mà có sao, 9h vẫn còn là sáng sớm so với bác Giám đốc gần về hưu và chú Còng đang ráng nốt nhiệm kỳ cuối. Tầm 11h10 là Anh bắt đầu nhổm đít dậy, và về, ăn cơm, nghĩ trưa cho thật kỹ, sau khi ngủ 1 giấc đầy, anh lại phóng xe đến chỗ làm, vừa đúng 14h10 là Anh bước vào, kịp lúc được gặp anh Trưởng phòng, vốn là cháu bác Giám đốc, theo ngay sau đó là anh trai Phó phòng kinh doanh kiêm quản lý xưởng, và khi cần anh trai này cũng có thể làm luôn công việc của một anh công nhân nhà máy giấy chân chính.