Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tốt nghiệp đại học

CÔNG VIỆC THỨ 3 - Nhà máy in bì thư P2

Ở đâu quen đó, phép vua còn thua lệ làng, huống gì Anh đây, chỉ là lính mới chẳng đáng làm cho người ta phải thèm buồn bận tâm, ấy vậy mà, đôi lúc mảnh đời và hoàn cảnh va vào nhau lại khiến thời gian như dừng lại, đặng để người xung quanh phải khựng lại chú ý. Chụp ở Nhà máy giấy, phòng làm việc của mấy anh công xưởng Cứ chiếu theo lề thói cũ, sáng kim giờ điểm chỉ số 8 là anh bắt đầu thong dong đi làm, đường đi khá xa, nên lúc đến nơi cũng gần độ 9h, mà có sao, 9h vẫn còn là sáng sớm so với bác Giám đốc gần về hưu và chú Còng đang ráng nốt nhiệm kỳ cuối. Tầm 11h10 là Anh bắt đầu nhổm đít dậy, và về, ăn cơm, nghĩ trưa cho thật kỹ, sau khi ngủ 1 giấc đầy, anh lại phóng xe đến chỗ làm, vừa đúng 14h10 là Anh bước vào, kịp lúc được gặp anh Trưởng phòng, vốn là cháu bác Giám đốc, theo ngay sau đó là anh trai Phó phòng kinh doanh kiêm quản lý xưởng, và khi cần anh trai này cũng có thể làm luôn công việc của một anh công nhân nhà máy giấy chân chính.

CÔNG VIỆC THỨ 1 - TÌNH ĐẦU LÀ TÌNH DANG DỞ

Và công việc đầu, lẻ thường cũng chung một số phận. Những nao nức, hồ hởi khi đi làm ngày đầu tiên, lay hoay trong bộ đồ công sở lần đầu đi làm... là đôi điều đẹp đẽ thường thấy ở cái công việc vừa có được sau khi ra trường. Đó là nếu may mắn, nhưng đôi khi xui rủi, người ta lại chẳng vấp lấy mấy thứ chẳng hay ho và đầy cay đắng khi đi làm lần đầu chăng, rồi từ ấy lại thêm nhiều cái ý hay ho cho lều báo lá cải, những cuốn sách self-help hay các khoá học thần thánh được dịp khai thác, đặng kiếm chác chút đồng trinh. Nhưng tựu trung lại, đẹp hay xấu, đáng nhớ hay cần quên, đa phần thường là những ký ức dang dở. Bởi một nỗi, tâm lý bất ổn hoặc sự hoang mang luôn là đặc sản của cái tuổi đẹp nhất ở đời người, mà cũng vẫn đôi lều báo hay sách self-help ấy, thường dùng để dựt tít câu view, tuổi trẻ. Anh sinh viên mới ra trường, theo lời dẫn dụ từ cậu bạn thân, đã có cơ hội vớ ngay được một cái job khá ngon, mà theo lời đồn thì thơm phải biết, tức là được ra dáng anh chàng công s

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.2

Sáng đi làm thì tranh thủ dậy sớm một chút, ra đường sớm hơn một chút rồi hít lấy hít để chút không khí trong lành còn sót lại của bầu trời vừa ló bình minh. Không vội vã, cập rập, vào quán cóc, tôi làm ngay ly cà phê khởi động cái não đã dãn hết nếp nhăn sau đêm dài.  Sau khi bước ra khỏi nhà, điều đầu tiên cần làm không phải là suy nghĩ task list hôm nay làm gì, mà là ăn cái gì, thường thì phải ăn cái món nào lạ lạ chút, tức là không ngày nào giống ngày nào, chứ hai ngày mà ăn liên tiếp một món, thì vô vị lắm.  Đến mức, nếu đã ăn hết các món xôi, bánh mỳ, bún và chắc chắn không thể rớ tới mấy món đắt tiền khác, như bò né, phở bò thì tôi đành nhịn một bữa vậy chứ tuyệt đối, không ăn lặp lại. Đấy, cuộc sống đôi lúc nó phải máu chiến chịu chơi như thế, thì đời sống tinh thần mới phong phú được, hehe.  Cuộc sống Agency - Thích màu tím và yêu màu hồng Sau khi quất dĩa xôi gà đường Ngô Gia Tự, bụng đã hơi căng đầy những nếp và thịt, tôi liền xách xe bay qua chỗ càfé quen thuộc, k

Lang thang 2 ngày tại Sài Gòn P. Cuối

Lê bước chân trên còn đường lớn, giữa lòng phố lạ, bản thân chợt thu nhỏ lại, để kìm nén một sự khao khát đang chực chờ bùng phát. Đêm ở Sài Gòn, thiệt thú vị không biết nói sao, đại khái như kẻ thong manh được một dịp sáng mắt. Sau hồi ăn nhẹ tại khu công viên trước nhà thờ Đức Bà, thì lũ chúng tôi kéo qua khu đi bộ Nguyễn Huệ, trước đó không quên ghé một tiệm trà sữa đặc sản ở thành phố mang tên Bác, mà mãi tới lúc viết cái bài này, thương hiệu ấy vẫn chưa xuất hiện ở nơi nào khác ngoài Sài Gòn – Trà sữa Phúc Long, chúng tôi chen chân vào một cửa hiệu nhỏ nằm cạnh phố đi bộ Nguyễn Huệ, lần đầu tiên cái vị trà sữa có thương hiệu chảy qua họng, làm tôi thấy mơ màng, khác hẳn mấy loại trà vĩa hè đầy những vị mùi của hàng Tàu khựa, không hẹn ngày hết hạn.  Ngồi đây uống vài ngụm, nhìn người đi qua lại lại, tôi mới chợt hiểu thế nào là thành phố trẻ, nơi những người trẻ tuổi khao khát được tìm về cùng hoài bão của riêng mình, tôi đã có một khoảng thời gian ngẫm nghĩ như thế, theo

Lang thang 2 ngày tại Sài Gòn P.1

Tối ngày 9/8 sau khi ăn no nê cùng lũ bạn, một chầu nhậu của những con người thất nghiệp, tôi vội chạy về nhà thu xếp chút hành lý cho chuyến khởi hành đêm, đi Sài Gòn. Sài Gòn, thành phố hoa lệ, với hoa cho người giàu và lệ dành cho kẻ nghèo. Một hòn ngọc của Viễn Đông trong quá khứ, nơi mà hầu hết những lũ sinh viên chúng tôi, ở cái dãy miền Trung này, luôn khao khát được đến và lập nghiệp, người ta chẳng nói đất cũ đãi người mới đó sao. Nơi sôi động, trẻ trung nhất Việt Nam này, đã luôn là cảm hứng của chúng tôi trong những lần trên giảng đường, trong những lần mơ màng về tương lai sắp đến. Sau ra trường, đúng thật, lũ bạn đã lần lượt đội nón ra đi, theo kiểu không hẹn ngày gặp lại. Chúng nó đi Sài Gòn hết thẩy, còn tôi lại bám víu quê nhà, ôi 3 tháng đầu tiên kể từ lúc tốt nghiệp, tôi đã thành ra một chàng thanh niên thất nghiệp đúng điệu, râu tóc xuề xoà, và đôi mắt thì luôn thâm quần vì những lần thâu đêm đánh game. Sau vài lần cà phê qua lại với hội bạn thân, chúng

Từ lúc bị đuổi học đến khi nhận visa học ở Mỹ

Trong tiếng nhạc pop ballad nhẹ, ánh chiều tà đã dần phai màu, nhường chỗ cho màn đêm đương bổ xuống, nhấp từng ngụm cà phê, Hưng ngồi chờ cái hẹn của mình, chốc chốc lại đưa điện thoại lên xem giờ, mới 10 phút trôi qua mà cảm tưởng như đã tận 10 năm.     Nhờ lũ bạn, cuối cùng cũng được dịp tham gia Rock-storm, chứ bình thường rất ít khi đi mấy cái hội diễn như thế này Đúng 6h15, cậu bạn nó đến, hai thằng đực rựa, khá thân nhưng bao năm qua ít khi gặp nhau được, cho dù là chat chit trên facebook. Cho đến một hôm, Hưng vô tình nhận được cái tin nhắn của thằng bạn nó trên mạng, một tấm ảnh passport cấp phép đi Mỹ, cái màu xanh đậm, đỏ làm nổi bật lên cái tên của thằng bạn nó trong đó, Ng.. Hiếu, thế là cái đứa bạn thân đã bấy lâu không gặp, sắp có thể không bao giờ được gặp thật, một cái hẹn tức tốc được lên lịch, và hôm nay, tại quán cà phê quen thuộc, hai thằng cùng nhau tâm sự, như hai thằng chưa thành đàn ông, nhưng cũng vừa kịp chớm qua tuổi trai trẻ. Trong làn khói thuốc mơ hồ

Lượm lặt cà phê cóc 1

Lướt vi vu trên con xe wave đỏ, vòng qua các cung đường Bạch Đằng và Trần Phú, gió đêm nay mát hơn hẵn mọi khi vì rằng đã chớm vài cơn mưa rào lúc sáng và giữa trưa, tuy nhiên, chút không khí lạnh này cũng không thể nào làm tan cơn buồn ngủ của một người đương mất ngủ. Muốn tỉnh ngủ thì cà phê thôi, đánh vòng một đoạn tôi rẽ vào quán 5D quen thuộc, mà những khi một mình… lại tự tìm đến đấy. Cả chiều không viết được đoạn blog nào, cách bài cuối cùng cũng áng chừng 3 tháng, ừ phải rồi, kể từ lúc tôi nghĩ việc! Cái đầu mụ mị đi vì một nỗi đã lâu chưa đi làm, chỉ có học và học, mà học nào đã vào đâu, khi quyết tâm nghĩ việc để học anh văn, tôi mới đau đớn mà ngộ ra rằng, trong đầu đéo có chữ tiếng anh nào cả, dù rằng trong suốt những năm đại học cũng có lau láu được vài câu với tụi Tây. Vậy đấy, ở không học cũng chẳng xong, tình trạng thì đang thất nghiệp, đến viết vài chữ blog cho có cái gọi là … cũng không ra, thành thử cảm giác bản thân như kẻ vô dụng cực độ, như con hổ già hom hem,

Bạn bè, sau mỗi lần chia tay P. Cuối

Bạn bè sau mỗi lần chia tay, cũng là những lần thấm đẫm mùi bia rượu. Sinh nhật tưởng không ai đi, thấy tội nên ráng tức tốc chạy lên dù gọi bất ngờ, ai dè đông vcl. Qua đôi câu chuyện cũ được ôn lại, tôi lại có thêm cái khí thế và tự tin về những quyết định ngáo đá, và được cho là có phần chín chắn của bản thân ( Do tôi tự vọng tưởng ). Thế rồi tối về, sau một giấc ngủ dài lê thê đến sáng mai, mọi sự lại đâu vào đấy, tức là hoạt động cả ngày cũng không có gì đổi mới, sáng trưa chiều tối đều y một bài.  Đôi khi lại có phần thê thảm, nếu như lúc trước là chán đời bất chợt, chỉ những khi rãnh rỗi lúc đêm về hay cuối tuần, thì khoảng thời gian này đây vừa chán đời lại thêm cả cái thất nghiệp nó quấn quanh, những mưu sự toan tính trước lúc tuyên bố bỏ việc, đến hiện tại lúc này, tựa như sương mờ trên đỉnh núi, thành ra cái sự tình này thật đáng phải lưu tâm lắm thay, vòng luẩn quẩn đó, tối quyết tâm hừng hực, sáng ngủ dậy uể oải, chiều ngồi buồn thẩn thơ, cứ thế cứ thế không thoát ra đư

Bạn bè, sau mỗi lần chia tay P.1

Trong đời, ai chẳng có lần chia tay, và chẳng ai tránh được những cuộc ly biệt.  Đằng sau đó, luôn là mỗi cảm nhận bất chợt vội đến rồi vội đi, để lại sâu thẳm trong tâm hồn ta những câu hỏi với câu trả lời, chỉ tự mỗi ta biết. Cũng biết tan đó, rồi hợp đó, nhưng mấy ai có diễm phúc trùng phùng như thế, trong khi phần nhiều, chia tay không hẹn ngày gặp. “Giờ chia tay nhau đã đến, còi tàu thét vang trong màng đêm…” Câu hát ấy đã vang lên bên tai tôi, trên con đường về sau buổi tiệc nhậu tiễn thằng bạn lên đường, nội dung bài hát dường như rất hợp với lòng người, chứ thực ra câu từ có vẻ đã hơi sai, vì thời nay, giờ chia tay thì chỉ có nghe mỗi tiếng máy bay chứ ít khi nghe tiếng còi tàu nữa, mà nếu có thì hẳn là đi du lịch, đi chơi xa chứ méo phải kiểu chia xa thấm đẩm nước mắt như trong phim Hàn xẻng.  Thời sinh viên vô lo vô nghĩ, tôi cũng đã từng làm một cuộc nhậu hoành tráng với thằng bạn trước khi nó đi Canada, nhưng rồi những lời tâm sự sau đó, chợt im bặt sau các cu

Một năm sau ra trường - Viết tiếp những điều dang dở

E hèm, Nói gì đây ta, kiểu như sau bao ngày xa cách, chừng cũng đc 6 tháng rồi ấy nhỉ, giờ mà nhớ một ai đó, định bụng mở miệng hỏi thăm thì thật bối rối ngượng ngùng không tả được, thực ra thì cũng không phải hỏi thăm chi, tính là viết lại blog sau những tháng ngày ngủ đông, chán chường, thì cảm giác lúc này của tôi tựa tựa vậy ấy, giọng văn trước giờ tự dưng lạc nhịp lúc nào không hay và câu đầu tiên thì méo biết ghi thế nào cho phải, ơ mà nãy giờ cũng được vài dòng rồi, nói chung lại là, chào các bạn, tôi khá là nhớ các bạn đấy :">

Những lời gió bay

Loay hoay trong cái nắng gắt của miền trung, cái nắng rát vào da và mặt,.. tôi nhanh chóng đẩy cái xe máy lên lề đường, thao tác dứt khoát, bỏ vội cái mũ bảo hiểm mắc vào cốp xe, phóng như bay vào quán cà phê yêu thích Thở phào nhẹ nhõm, có mỗi nơi đây là ún cà phê giá sinh viên mà được hưởng máy lạnh, mấy ngày gần đây, hôm nào ngồi tôi cũng thấy nó, thằng Nhân, cái thẳng mà thời sinh viên đôi khi tôi hay thầm ngưỡng mộ cách nó hoạt động đoàn, trông sôi nổi biết bao, hẵn là gấu bu quanh, nhưng mà trước giờ kỳ thực chưa thấy nó quen con nào cả. Ra trường cùng lúc, tưởng như nó có việc làm ngay ấy chứ, nhưng hiện tại thì chả khác nào tôi, cùng phường thất nghiệp.  Cũng hay trò chuyện với nó, chứ ngồi cà phê một mình thì rõ chán, vài câu nói bân quơ từ nó đôi lúc khiến tôi giật mình kinh hãi, có đôi khi những cơn gió nhẹ thoảng qua ngoài kia chính là những lời nói thoáng qua trong cả cuộc đời này. Thằng Nhân này nó hồi xưa năng nổ lắm, nó gặp con bạn cùng lớp, hai đứa làm