Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Lovely creepy

#3LC Lovely creepy Khi em chỉ thoáng qua cuộc đời ta.

#3LC Lovely creepy Khi em chỉ thoáng qua cuộc đời ta. Gió lùa từng cơn, tiếng lá xào xạc quyện một chút lộc cộc của mấy cái lon bia lăn lông lốc, một thứ âm nhạc thú vị vang lên trong con hẻm vào nhà tôi, ừ thì do tôi nghĩ vậy, một con đường âm nhạc mỗi khi chiều về. Ngày nào cũng vậy, kết thúc mấy tiết học chán chê trên giảng đường, tôi lê cặp kéo bước mệt mỏi trên con đường đến nhà. Thường thì tôi hay có thói quen ngước lên nhìn xung quanh, trông chờ vận may như trong mấy phim Hồng Kông, hy vọng được bắt gặp em nào đó, tôi sẽ tranh thủ đưa con mắt đen láy của mình, nháy mắt và làm duyên, để xem em nào trụ nổi sau mấy giây. Vừa tưởng tượng vừa cười thầm, tự phục cho cái mưu tính của mình, mặt dù mấy hôm này bị đau mắt đỏ, sưng hết cả lên mở hoài không ra. Mùi phở bốc lên, khói dày đặt trước mặt, cái quán này núp trong hẻm mà đông khách thật, ông chủ vui tính và nấu ngon, chắc là nhờ vậy, sáng nào tôi cũng đi mua phở ở đây cho mẹ và bà, đôi khi dắt mấy đứa em lóc nhóc đi theo. T

#2 LC2 Có những số điện thoại, không bao giờ lưu!!!

Tút tút tút…. Tút tút .. Cái chuông báo thức vang rên, người mệt nhoài, tôi vươn tay vội tắt cái đồng hồ kêu in ỏi kia, mắt mơ màng nhìn ra khung cửa sổ, trời đã dần tối, ánh hoàng hôn đỏ rực trông buồn não nề. Tôi chẳng thích buổi chiều chút nào!! Người ta cứ bảo hoàn hôn là đẹp là lãng mạng lắm, thật chẳng ra làm sao, cái thời khắc người ta tất bật vội vã, để đón chuyến xe buýt cuối cùng, lật đật chạy vội qua hàng rau thịt vào giờ cuối cho buổi ăn tối dường như chẳng có tí gì thi vị cả… Tôi không phải đi chợ, nhà tôi lại ở trung tâm, nhưng tôi không thích cái không khí như vậy vào buổi chiều đâu, tôi thích sáng sớm cơ, khi mà mọi sự lại bắt đầu như mới.  6h chiều rồi, hôm nay tôi ăn cơm một mình, ba me và con em nhỏ đi tàu ra Huế thăm ông bà chắc tới sáng mai mới về, lê đôi chân nặng nề, lệch xệch, từng chút một, rời khỏi giường… Cơm nước xong đâu vào đó, tôi lại chờ, như mọi hôm, tôi chờ xem có đứa nào nhắn tin hay gọi rũ đi chơi không, tôi không thích gọi c

#1Lovelycreepy Lời hứa ta đã quên ...

Lời hứa ta đã quên… Chiều mưa, mưa rào, chốc lát lại tí tách rơi, làm cho không khí quanh đây bỗng dưng buồn man mác. Hay là tôi đang buồn, chứ không khí thì làm quái gì mà buồn được, vẫn chỗ cũ nơi góc tối quen thuộc trong quán cà phê tôi hay lui tới. Nhấp một ít cà phê sữa đá, đặc, đắng đắng và ngọt ngọt, lòng tôi lại thấy khoan khoái hẳn, ít ra là nó bù lại cho những ngày học bù đầu, cả đống việc trong các câu lạc bộ mà tôi hay sinh hoạt. À đúng rồi, tôi quên mất là tôi đang buồn về cái điều gì, tôi nhớ cô ấy, bạn gái cũng không hẳn nhưng chắc chắn không phải em gái nuôi, bởi tôi chẳng có cái sở thích tìm anh chị em nuôi làm gì, nó cứ lưng chừng giữa một chút yêu thương và tình bạn. Từ lúc Nó đi du học đã 7 năm rồi, cũng hay nói chuyện và tâm sự, vậy mà 3 năm trước tự dưng mất liên lạc, kể từ đó tôi lại hay có thói quen ngồi đây nơi góc tối mà hai đứa hay ngồi tám với nhau, không còn Nó nhưng tôi vẫn ngồi đấy như mong chờ điều gì có thể bất ngờ xảy ra, đôi lúc tôi