Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc cà phê

VÒNG LẶP!

Được một hôm nghỉ hiếm hoi, trong một sáng mùa hè đẹp trời, tại một quán cà phê quen thuộc, nghe một bản nhạc khá bắt tai, với một góc nhìn ưa thích giữa cái nắng đầu ngày, có một người đang ráng nốt chương cuối của bộ truyện tranh "All you need is kill" khi đọc dở từ tối qua, một kết thúc buồn của bộ truyện làm người đọc phải tự vấn chính mình: Có khi nào tôi cũng đang ở trong vòng lặp của bản thân? Hay đúng hơn, ai cũng sẽ có một vòng lặp của riêng mình trong cuộc đời này! Góc quen thuộc tại Tô thành, hẵn ai từng ở đây lâu cũng sẽ biết góc cà phê nào! Nếu như đã từng vô tình lướt qua, hoặc có ai gợi ý về chuổi ký sự "Ngày 8 tiếng, đời công sở" cùng trong blog này, hẵn bạn cũng đã có cái mườn tượng được ý nghĩa đại khái về vòng lặp, của một anh nhân viên quèn chập chững từ ngày đầu mới ra trường. Và giờ đây khi đương ngồi viết ra những dòng sau, anh nhân viên ấy lại chỉ vừa thoát khỏi vòng lặp kia chỉ để bước chân vào một vòng lặp khác, cái điều khác chăng chỉ là

Sau cơn mưa!?

Trong cơn ngái ngủ sau một ngày dài làm việc quần quật gần 12 tiếng, cộng thêm những đêm liên tiếp trước đó tăng ca không ngủ, đã làm một anh thanh niên trông ra một người già, với những quần thâm ở kẻ mắt như một tên nghiện thiếu thuốc, những nếp nhăn hằng lên tráng trông như hình ảnh những nhà bác học đang vò đầu suy tư; còn anh, sự suy tư của anh có chăng chỉ loanh quanh 4 chữ: Cơm áo gạo tiền! Quán cà phê Promenade, toạ lạc tại Navigator of the Sea, ngồi mỗi ngày vì uống miễn phí Một con người mà trên cười ra thấy mỗi hàm răng, dưới đếm chỉ được đúng hai hòn dái như anh, thì chuyện đang lắc chảo rửa chén ở phương trời tây hoa lệ, nơi cách quê nhà gần nữa vòng trái đất đã là một phước lành cao sang mà đấng trên mang đến, bất chấp hình ảnh quần tây áo cổ cồn trắng thời còn đi làm văn phòng ở xứ biển quê nhà.  Một điều xa xỉ như vậy đã thành sự thật thì còn gì thêm để mộng tưởng; nhưng không! Vì đời người vốn là những chuỗi dài mơ mộng, sau mỗi lần đạt được điều gì đó không tưởng, anh

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 4

Trong cơn mưa nặng hạt, hơi đất bốc lên sau cả buổi sáng dài nắng nóng, tạo cảm giác rất nực, và quán cà phê cóc, nhờ có mưa và hơi đất tạo một cảm giác ấm lạnh thật dễ chịu đến lạ, xoa dịu những tâm hồn đang cô đơn, đã vốn quen với cái lạnh nhưng vẫn luôn đau đáu muốn được sưởi ấm con tim. Kỷ yếu tốt nghiệp, chủ đề cất cánh bay xa, ai dè vừa ra trường rớt cái bịch. Trong tiếng rả rích của những đợt nước như trút xuống, một tiếng gọi nhỏ làm chàng trai đang ngồi 1 góc chợt tỉnh giấc, gạt làn khói trắng miên man, trong mơ màng anh từ từ nhìn rõ được một cô gái, dáng nhỏ nhắn, tóc ngắn, đương dơ tay vẩy vẩy. – Ra khi nào? Sao không báo sớm – Cô gái giọng phấn khởi – Ra từ tối qua mệ ơi! Moẹ, đáng lẽ bay tới chiều là đến nơi mà delay quá, về trễ nữa đêm, nên ngủ luôn cả sáng – Cậu trai ra giọng như vẫn còn bực chuyện hôm qua. Hai đứa, từ lúc ra trường, mỗi người một ngã, dù là ở cái thành phố đáng sống bậc nhất, vốn được rêu rao và ca tụng trên những mặt báo, nhưng những