Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình yêu sinh viên

Khi cơ tim lại thắt chặt!!!

Không phải vì bị nhồi máu lên tăng xông, hay bị bệnh tim mãng tính, mà vì tự dưng đang yên đang lành có đứa nhảy bổ vào phá tan cuộc đời tẻ nhạt của chính mình. Và cuộc sống nếu may mắn thay (hoặc cũng có thể cho là xui rủi) khi phải gặp đi gặp lại những sự cố như vậy trên hành trình kiếp con người. Một ngày dù là tẻ nhạt với những chuỗi hành động liên tục được lặp đi lặp lại, ăn ngủ đi làm,.. vẫn sẽ là một ngày vui vẻ, vì ít ra tẻ nhạt đều đặng nhanh chóng giúp ta quen dần với sự tẻ nhạt ấy, để rồi đi cuối tận cùng của sự tẻ nhạt, cũng thấy đó là một niềm vui nhẹ.  Hội chim lợn chỗ làm Trong những lần loay hoay bên cái bếp đầy đủ mùi vị thịt, từ heo bò gà, đến cả thịt người (ý tôi là mùi mồ hôi của mấy anh thợ bếp cùng tiệm), tôi bổng dưng để ý có một đứa bịt mặt cứ hay chen vào mấy câu nói đùa hoặc tán dóc của tôi với lũ đồng nghiệp mỗi khi thưa khách. Thế ấy thì cũng chẳng có gì lạ lắm đâu, vì dạo này số lượng nhân viên ăn nước mắm bổng dưng đông lên đáng kể, thì mỗi người đi ngang

Tôi đi Karaoke - hát ca quên đời

Tiết trời Toronto vào giữa thu luôn khiến mấy đứa du học sinh phải kiếm tìm điều gì đó để hâm nóng bản thân chút ít, có thể là chút hơi men cho ấm lòng, hay ùa vào một hàng karaoke nào đó để ca cho ấm cổ. Khu Kara của Hàn xẻn ngay gần Finch Station, North York, Toronto. Karaoke, thú vui tinh thần nhẹ nhàng, nhưng cũng có đôi nơi không kém phần nóng bỏng, rạo rực, từ lâu đã thành chỗ dựa tinh thần cho bất kỳ thành phần, độ tuổi giới tính trong xã hội người Việt, mà có thể là cả cộng đồng Châu Á chứ chẳng đùa. Vì rằng qua Canada, tôi thấy Hàn, Nhật, Tung của đều luôn góp mặt, thêm lời tại những hàng quán Karaoke.  Từ nhỏ, mỗi lần được má tôi dắt theo vào quán Karaoke sau những bữa liên hoan tiệc tùng của người lớn, tôi luôn tự hỏi có cái đách gì mà người ta thèm hát thế không biết!? Âm thanh lùng bùng chẳng hay ho gì, thêm cả cái sự pha tạp của không biết bao nhiêu là thứ giọng từ tiếng vịt cồ, tới tiếng ngựa kêu. Thời gian bẵng trôi qua đi như một cái nhắm mắt, đến độ lúc

#3LC Lovely creepy Khi em chỉ thoáng qua cuộc đời ta.

#3LC Lovely creepy Khi em chỉ thoáng qua cuộc đời ta. Gió lùa từng cơn, tiếng lá xào xạc quyện một chút lộc cộc của mấy cái lon bia lăn lông lốc, một thứ âm nhạc thú vị vang lên trong con hẻm vào nhà tôi, ừ thì do tôi nghĩ vậy, một con đường âm nhạc mỗi khi chiều về. Ngày nào cũng vậy, kết thúc mấy tiết học chán chê trên giảng đường, tôi lê cặp kéo bước mệt mỏi trên con đường đến nhà. Thường thì tôi hay có thói quen ngước lên nhìn xung quanh, trông chờ vận may như trong mấy phim Hồng Kông, hy vọng được bắt gặp em nào đó, tôi sẽ tranh thủ đưa con mắt đen láy của mình, nháy mắt và làm duyên, để xem em nào trụ nổi sau mấy giây. Vừa tưởng tượng vừa cười thầm, tự phục cho cái mưu tính của mình, mặt dù mấy hôm này bị đau mắt đỏ, sưng hết cả lên mở hoài không ra. Mùi phở bốc lên, khói dày đặt trước mặt, cái quán này núp trong hẻm mà đông khách thật, ông chủ vui tính và nấu ngon, chắc là nhờ vậy, sáng nào tôi cũng đi mua phở ở đây cho mẹ và bà, đôi khi dắt mấy đứa em lóc nhóc đi theo. T

#3 TND Này anh! Em là bạn hay là người yêu? Chẳng là ai cả! Xin hãy lưng chừng như vậy em nhé!!!

Chẳng là ai cả! Xin hãy lưng chừng như vậy em nhé!!! Source: Tumblr Vậy thì anh là gì của em? Cũng như vậy thôi, chẳng là sao cả! Anh gặp em cũng chẳng phải vì ai cũng chẳng phải vì điều gì, chỉ là hai ta gặp nhau giữa vô vàn câu chuyện, khi mà mở đầu câu chuyện từ anh với em và diễn biến của nó là dành cho hai ta, miễn là đừng bao giờ viết cái kết cho câu chuyện này thì chúng ta vẫn cứ bên nhau thôi em à! - “Cắt cắt! Thúi nực và củ chuối quá!” Tôi réo lên, mặt phiền não - “Tụi bây không thể dùng câu từ nào đỡ chuối hơn cho cái kịch diễn ra trong valentine sắp tới à!”  -  “Đề nghị đổi lời gấp” Tôi đứng dậy, nhìn vào cái tập kịch bản mà chúng nó đưa cho tôi. - “Ơ hay! Cái này là tụi tao lấy trong truyện ngôn tình hẳn hoi có tác giả đấy nhá!” Thằng bạn tôi lèo nhèo. - “Ha ha ha, nó lấy từ truyện Đam Mỹ đó!” Con bạn tôi cười khuẩy lên. Tôi vút mặt ngán ngẫm nhìn chúng nó, ừ thì tôi quên mất, cái thằng đóng vai nam kia là bóng lộn thích đọc ngôn tình, tôi đã mắ

#2 TND Muốn chọn người yêu? Hãy bắt đầu từ việc chọn một quyển sách !

#2 TND  Những con người chúng ta gặp đôi lúc cũng như là những quyển sách mới mua vậy, bìa ngoài đẹp có, xấu có, cổ trang có, hiện đại có, và thường thì ta sẽ làm gì nhỉ, bắt đầu tò mò khám phá người bạn mới quen như việc hồi hộp lật từng trang sách vậy, đôi khi chúng ta nghe người khác bàn tán về những người bạn mới quen này, vậy thì sao, chẳng bận tâm, bỏ qua chút do dự ban đầu, tất nhiên là bạn vẫn phải nghiên cứu cuốn sách mới cho dù có đủ thứ ai kia kể về cốt chuyện của nó. Còn người yêu ư! Như ai đó đã từng nói quay lại mối tình cũ chẳng khác nào đọc lại một quyển sách, nhạt nhẽo và mệt mỏi, bạn có thích đọc một quyển sách khi nhớ rõ cốt truyện của nó, tôi thì tôi không tính tới những người hay quên hay bệnh đãng trí của tuổi già, tôi nói với các bạn trẻ chúng ta, những người luôn tràn đầy sự nhiệt huyết trong tình yêu và mang theo mình tính tò mò tột cùng. Hãy bước vào một tiệm sách nhỏ, có thể nhỏ bởi kết cấu không gian, nhưng rõ ràng sự bao hàm kiến thức tro

#1TND - Tình ngây dại "Hội chứng trai tân"

- “Bốp bốp .. “ Hai cái dép lào lao vào mặt tôi, choáng váng mặt mày, vội gạt đám bụi đất trên khuôn mặt điển trai tôi đứng dậy cười khoái chí. -   “Giỡn thôi mà, làm gì ghê vậy mầy!!” -  “Bốp bốp…” Thêm một cái cặp vào mặt, tôi kéo quần và chạy ra khỏi cửa cười ha hả. Bọn con gái thật khó hiểu, nhỏ bạn tôi – Ngọc Trinh, nó vừa bị thằng bạn trai “đá”, khóc om sòm cả lớp, tôi quan tâm tôi hỏi:”Thế còn giữ được cái tên của mình không!” thì ngay lập tức ăn dép vào mặt, đôi khi con gái có vẻ quan tâm đến chữ trinh trắng, có đứa thì thơ ngây thích người ta nhìn mình như những cô bé còn tân, còn tụi con trai thì sao nhỉ, nếu mà là con trai á! Thì đừng có mà vui khi được gọi là trai tân à! Cái từ "trai tân", nghe có vẻ cao quý lắm, bởi bạn sẽ là những anh chàng ngây ngô thật thà, chăm học và đọc sách, yêu một cách lãng mạn và chung tình, chẳng ra làm sao, tôi nghĩ đó là một hội chứng, mà hội chứng thì ắt phải nguy hiểm, và có bệnh thì cầ