Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn bè

SINH NHẬT TUỔI 31

Dầu cho có lắm đứa bảo tôi tuổi mụ cũng đã ra 32 33, nhưng mà tôi thì trong tâm trí mình cứ vẫn thích ở tầm cái tuổi 22 23 thôi! Quán phở Linh quen thuộc, nằm trên đường College, có bánh phở tươi. Làm tô phở đón tuổi 31. Ấy chỉ là do cái trí tưởng tượng mong manh trong tôi còn đang cố níu kéo tuổi xuân, thứ đang gào thét đòi bù đắp sự thiếu thốn lúc trai trẻ. Chứ những nếp nhăn hằn trên gương mặt nào thể che mắt được tâm tư. Mỗi khi soi gương, tôi, như một bà lão già đang luyến thương tuổi xuân thì. Khổ thay, một ông lão nếu soi gương tiếc nuối tuổi xuân hẵn đã bị phê phán, nên đôi khi, lâu lâu tôi chỉ vội dám liếc ngang, cười một cái thật tươi trước gương, đặng xem sự vui vẻ yêu đời có còn đó trên gương mặt này.  Cũng may nhờ sự khai sáng của đứa bạn cùng nhà, tôi đã có một thói quen dưỡng da từ vài năm trước, chăm sóc khuôn trăng đầy đặn này mỗi đêm, để những khi tôi làm trò con bò người ta nhìn vào cũng không thể bĩu môi rằng ông này già mà làm trò lố lăng! Nếu được phép mở mồm cho

XÙ KÈO!

Vào một ngày đẹp trời, bạn vừa ca hát vừa làm việc mặc cho bao mệt mỏi tích tụ từ đầu tuần, vì biết rằng sau ca làm hôm nay là một chầu nhậu gặp lại đứa bạn lâu nay không gặp.  Nhưng hãy khoang, vì sự đời chẳng hay lãng mạn! Móc trong túi quần ra cái điện thoại khi bổng thấy rùng mình do có tin nhắn, thì hỡi ơi, đứa bạn đang chờ gặp hôm nay bổng dưng nói bận, mặc dù... lời hẹn đã báo từ mấy hôm trước, đã gần như là đồng ý vì nó còn hỏi lại là gặp nhau mấy giờ!? Ấy là tôi biết mình đã bị xù kèo! Còn gì để trả lời lại một đứa có ý định xù kèo mình, nên là mặc kệ, nhanh trí bấm nhắn tin cho đứa khác rũ đi chơi bù vào dù rằng sau đó đứa kia cũng bận nốt do tôi hẹn đột xuất. Sau cùng thì cất điện thoại vào chỗ cũ và tiếp tục công việc, đợi cho xong giờ làm. Tan giờ làm thì đi về, lúc này đây cảm giác khó chịu mới chợt nãy sinh vì bị xù kèo, nếu là tôi của những năm về trước khi còn đi học, nếu đứa nào hẹn đi ăn chè mà sau ấy xù, không đi nữa, hẵn tôi đã chửi đổng lên, rồi giả vờ giận hờn từ

Bình tĩnh vui sống

Có lẽ là điều duy nhất mỗi chúng ta có thể làm, để tạm gác lại những âu lo cuộc sống, cảm nhận được những chuyển biến tích cực nhỏ bé xung quanh, hay thậm chí là... những lời thì thầm đáng yêu của vũ trụ. Nếu chỉ đọc đến đây, có vẻ như người đưa ra lời khuyên đang phê cần, hoặc quên uống thuốc. Vì đa phần chỉ mấy người có điện trong đầu, lâu lâu mới hay nghe được tiếng nói nào đó vang vọng bên tai, và nếu nghe được cả tiếng nói từ vũ trụ, hẵn là một nhà hiền triết, hay là một người xem quẻ đoán mệnh... Bạn bè, chất liệu cuộc sống, và cũng là gia vị không thể thiếu trong mọi cuộc kể chuyện của tôi Nhưng tôi thì không phải là một nhân vật nào được nêu trên, tôi là chính tôi, một con người bình thường có những sở thích không giống ai, có tật xấu, và cũng thích đi nói xấu người khác như là một thú tiêu khiển giản đơn. Cố nhiên, nếu để có thể nghe được lời thì thầm của vũ trụ thì quả thật hơi quá so với một người trần mắt thịt như tôi, và có thể là như bạn, nhưng ít ra bạn đã từng thử trò c

Những ngày chủ nhật!

Trong những tháng ngày còn cắp sách đến trường, chỉ thích mỗi chủ nhật, mặc dù chủ nhật vẫn phải đi học thêm, nhưng ít ra vẫn đỡ hơn đi học trên trường cả một ngày dài. Và cái sở thích đó vẫn chẳng đổi thay đến khi vào đại học, tốt nghiệp ra trường, rồi đi làm. Nhà gần ngay biển cơ mà bị lười dậy sớm, thành thử lâu lâu mới trầm mình một lần cho đời bớt nhạt Những ngày thứ sáu, vào mỗi cuối giờ chiều, mặc dù công việc có đôi chút gọi là sấp mặt, nhưng vẫn thấy vui vui, có chút nao nao trong lòng, vì biết rằng, sau 5h30 chiều là ta sẽ có 2 ngày cuối tuần xả hơi. Thông thường từ thứ 5 hoặc sáng thứ 6, trong đầu tôi đã định sẵn cho bản thân những thứ sẽ phải làm, những kèo nào sẽ phải đi và những ai sẽ phải gặp, dù cho những hoạt động nghe vẻ rất gì và này nọ kia chỉ quanh đi quẩn lại 3 chữ "đi cà phê". Lâu lâu hứng thì sáng đi tắm biển, tối về coi phim một mình, hoặc phá cách thì tôi lại hú đám bạn đèo nhau lên lưng chừng núi gần thành phố, dựng cái lều ngủ qua đêm, đặng hít ít

MÌNH CÒN TRẺ - NHỮNG LÚC STRESS HÃY NGHỈ HÈ

Thay vì làm cật lực chỉ trông về già được nghỉ hưu, sao không thử nghỉ hè ở những khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi trẻ? Sau cùng thì tôi cũng đã có một quyết định quan trọng trong cuộc đời, một quyết định như bao bạn sinh viên và học sinh khác đang độ hừng hực sức xuân, ở cái tuổi làm gì cũng thêm một câu "Bất chấp". Hoà cùng không khí nhộn nhịp của bao em thơ học sinh, sinh viên toàn quốc, tôi sẽ có kỳ nghỉ dài hơi vào mùa hè này (2017). Ở cái tuổi 24 đầy ẩm ương, nếu mà không phải đương là anh sinh viên lỡ thì học lên bậc cao học, thì chỉ có thể là thất nghiệp mới thảnh thơi có thời gian nghỉ hè. Vâng! Tôi đang thất nghiệp, và thú vị thay, tôi lại xin thôi việc đúng lúc báo hiệu mùa hè về, thế có tuyệt không cơ chứ. Với một kẻ nhảy cóc như tôi, thay job như thay áo, thì việc viết đơn xin nghỉ chẳng là vấn đề gì cho lớn, tôi đã từng dứt khoát nhanh chóng trong các quyết định đi hay ở, thực sự là đã từng, cho đến khi, có một nơi, mà khiến tôi đã gắn bó lâu nhất kể từ

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 4

Trong cơn mưa nặng hạt, hơi đất bốc lên sau cả buổi sáng dài nắng nóng, tạo cảm giác rất nực, và quán cà phê cóc, nhờ có mưa và hơi đất tạo một cảm giác ấm lạnh thật dễ chịu đến lạ, xoa dịu những tâm hồn đang cô đơn, đã vốn quen với cái lạnh nhưng vẫn luôn đau đáu muốn được sưởi ấm con tim. Kỷ yếu tốt nghiệp, chủ đề cất cánh bay xa, ai dè vừa ra trường rớt cái bịch. Trong tiếng rả rích của những đợt nước như trút xuống, một tiếng gọi nhỏ làm chàng trai đang ngồi 1 góc chợt tỉnh giấc, gạt làn khói trắng miên man, trong mơ màng anh từ từ nhìn rõ được một cô gái, dáng nhỏ nhắn, tóc ngắn, đương dơ tay vẩy vẩy. – Ra khi nào? Sao không báo sớm – Cô gái giọng phấn khởi – Ra từ tối qua mệ ơi! Moẹ, đáng lẽ bay tới chiều là đến nơi mà delay quá, về trễ nữa đêm, nên ngủ luôn cả sáng – Cậu trai ra giọng như vẫn còn bực chuyện hôm qua. Hai đứa, từ lúc ra trường, mỗi người một ngã, dù là ở cái thành phố đáng sống bậc nhất, vốn được rêu rao và ca tụng trên những mặt báo, nhưng những

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 3

Thường thì người ta dễ truyền cảm hứng cho kẻ khác, nhưng thực khó lòng mà tự đi huyễn hoặc bản thân mình, nhất là khi đương đứng trước những thảm cảnh trông thấy rõ. Cà phê Phương Vy số 20 đường Hoàng Diệu - Đà Nẵng Đúng 5 giờ chiều, sau một ngày nắng gắt của tháng 3, trời về chiều trông ảm đạm hơn vì đã phai màu nắng, mây kéo về nhiều và từng cơn gió biển thổi vào thành phố, làm không khí mát hơn một chút, thêm chút vị mặn ở ngoài khơi xa men theo làn gió, tạo cho du khách tới đây có chút cảm giác của thành phố biển.  Trên con đường Lê Đình Dương quen thuộc, một cậu thanh niên trên con xe Honda tròng trành, lâu lâu cái mành xe rung lên bần bật, tiếc là không có em nào để đèo theo phía sau như bài “Đưa nhau đi trốn” của mấy bác Đen, Linh Cáo nào đó trên mạng.  Dừng xe trước góc cà phê cũ, mắc dáo dác nhìn xung quanh như một con cú đói lâu ngày đang rình mồi, miệng cậu trai bổng mỉm cười, vì đã có 2 thằng khác đã chờ cậu từ lâu rồi, vẫn tính cao su không hề bỏ, vẻ mặt đắc t

Mãi là anh em

Cái nắng đầu xuân le lói qua hàng lá hoa trổ bông trước nhà hàng xóm, thêm chút không khí lành lạnh đầu sớm mai, thật khiến cho người ta phải chộn rộn trong lòng. Ấy là đối với những người có không khí Tết, nhưng riêng Duy, chẳng phải là một ngày như bao ngày chăng? 9 mùng Tết thoạt trôi nhanh như cái chớp mắt, sáng Chủ nhật cuối cùng của đợt nghĩ Tết Duy vẫn tươm tất như đầu mùng 1, áo quần chỉnh tề đầy đủ, Duy rảo nhanh bước chân ra ngoài như có một cuộc hẹn đang gấp lắm.

20H - Quân sự

Người ta đi quân sự lo sợ đủ thứ, sợ đen, sợ mập ra, sợ ghẻ, sợ ma bla đủ thứ sợ, còn em, em háo hức vô cùng. Em háo hức được vui được chơi được trải nghiệm cái trại 30 ngày với đủ các kỉ niệm như lời kể của mấy anh, mấy chị, em mong từng tấm ảnh, từng đoạn phim mà đứa nào đứa nấy trong gia đình 40k12 đã nhen nhóm củi lửa sẵn trong đầu.  Ảnh - Ban Truyền Thông Khoa Marketing - DUE Vui lắm những ngày đi chợ mua đồ, la ré trả giá lên xuống từng đồng, từng ngàn, từng cắc, bao nhiêu lắm đâu cơ mà vui. Rồi đi siêu thị cùng nhau, chọn loại nào rẻ, rồi còn đòi nhiều, đòi luôn cả chắc lượng, tham lam lắm, mấy ng tiếp thị bắt sợ luôn, bọn em cứ cười rồi bảo "sinh viên nghèo chị ơi :v" mua hơn 200k mà đi hơn chục đứa, ko phải đứa nào cũng chu toàn muốn chuẩn bị đâỳ đủ đâu, vì ham vui mà ra cả. Cái chuyện đi siêu thị kết thúc với mấy món ăn thử, dùng thử, chầu kem 3k/cây, ảnh, tiếng cười và kỉ niệm <3 Thực sự, em muốn đi quân sự lắm rồi <3