Mùa dịch Corona, phải tự bó giò nơi góc phòng, đối với một người hay thích đi rong như mình thì quả thực một cực hình. Nhưng rồi cũng phải đành quen chứ biết sao giờ, từ sáng tới chiều chỉ có 2 việc chính được lặp đi lặp lại như vòng đời của tạo hoá, ăn và ngủ. Nằm lăn qua lăn lại một hình, theo thói quen bật Zalo tìm quanh đây thả thính, thấy có người Việt mừng hết lớn, mà nào ngờ cách xa mấy chục cây, nên thôi. Bất chợt, tìm đọc lại những dòng nhật ký cũ, tự dưng thấy có chút bồi hồi. 14/2/2018 Này thì va lung tung, đứa nào nói ế thiếu hơi gái cuối năm bố vả vào mặt, hôm nay vẫn có gái hẹn hò và được hẵn hai em nhé, được bao cf luôn nhoé, lễ lộc gì vẫn méo phải tốn kém nhoé. Hồi xưa đi coi bói ông thầy có nói số mày nhờ bạn được, thấy chưa tin lắm h tin sấp mặt Valentine vẫn có bạn bè bù đắp tình cảm. Thôi thì những lúc đơn côi lẻ bóng như vậy, tạm để chúng bạn lên trên hết cho chắc mai mốt có gấu, tuỳ tình hình ta sắp xếp lại. 15/2 Cuối năm đi lòng vòng tính