Loay hoay trong cái nắng gắt của miền trung, cái nắng rát vào da và mặt,.. tôi nhanh chóng đẩy cái xe máy lên lề đường, thao tác dứt khoát, bỏ vội cái mũ bảo hiểm mắc vào cốp xe, phóng như bay vào quán cà phê yêu thích Thở phào nhẹ nhõm, có mỗi nơi đây là ún cà phê giá sinh viên mà được hưởng máy lạnh, mấy ngày gần đây, hôm nào ngồi tôi cũng thấy nó, thằng Nhân, cái thẳng mà thời sinh viên đôi khi tôi hay thầm ngưỡng mộ cách nó hoạt động đoàn, trông sôi nổi biết bao, hẵn là gấu bu quanh, nhưng mà trước giờ kỳ thực chưa thấy nó quen con nào cả. Ra trường cùng lúc, tưởng như nó có việc làm ngay ấy chứ, nhưng hiện tại thì chả khác nào tôi, cùng phường thất nghiệp. Cũng hay trò chuyện với nó, chứ ngồi cà phê một mình thì rõ chán, vài câu nói bân quơ từ nó đôi lúc khiến tôi giật mình kinh hãi, có đôi khi những cơn gió nhẹ thoảng qua ngoài kia chính là những lời nói thoáng qua trong cả cuộc đời này. Thằng Nhân này nó hồi xưa năng nổ lắm, nó gặp con bạn cùng lớp, hai đứa làm