Chuyển đến nội dung chính

Sau cơn mưa!?

Trong cơn ngái ngủ sau một ngày dài làm việc quần quật gần 12 tiếng, cộng thêm những đêm liên tiếp trước đó tăng ca không ngủ, đã làm một anh thanh niên trông ra một người già, với những quần thâm ở kẻ mắt như một tên nghiện thiếu thuốc, những nếp nhăn hằng lên tráng trông như hình ảnh những nhà bác học đang vò đầu suy tư; còn anh, sự suy tư của anh có chăng chỉ loanh quanh 4 chữ: Cơm áo gạo tiền!

Quán cà phê Promenade, toạ lạc tại Navigator of the Sea, ngồi mỗi ngày vì uống miễn phí

Một con người mà trên cười ra thấy mỗi hàm răng, dưới đếm chỉ được đúng hai hòn dái như anh, thì chuyện đang lắc chảo rửa chén ở phương trời tây hoa lệ, nơi cách quê nhà gần nữa vòng trái đất đã là một phước lành cao sang mà đấng trên mang đến, bất chấp hình ảnh quần tây áo cổ cồn trắng thời còn đi làm văn phòng ở xứ biển quê nhà. 

Một điều xa xỉ như vậy đã thành sự thật thì còn gì thêm để mộng tưởng; nhưng không! Vì đời người vốn là những chuỗi dài mơ mộng, sau mỗi lần đạt được điều gì đó không tưởng, anh lại có những suy tư vượt ra cái giới hạn của bản thân.

Thường sau một thời gian rửa chén liên tục do cái tiệm anh làm trả lương thấp, chủ hãm nên thiếu người, anh chỉ ướt được một ngày thảnh thơi, ra quán cà phê Việt Nam, nhấp môi vị đắng quê hương. Nay đang ngồi rung đùi trong quán cà phê, nhìn xa xăm ra con đường College góc cắt ngang đường Spadina, anh lại thầm mộng tưởng một ngày nào đó được cào phím than thở trong một góc cà phê sang chảnh, nghe nhạc jazz, ngắm biển và cất tiếng rên…

Lâu lâu sang chảnh hơn thì uống Aroma thay Tim Horton. Chiếc xe đạp không yên ám từ nhỏ tới lớn.

Khi còn ở Việt Nam, mỗi lần lết xác đi làm về, từ bến tàu, hay từ kho hàng, trên con xe cà tàng, anh đều ngước nhìn bầu trời xanh, nơi có những chuyến bay lượn trên đầu, có những chuyến bay đưa người về hạnh ngộ, cũng có những chuyến đưa tình bạn chia xa. Khi đêm tối đến, là lúc anh thầm mơ về ngày được trải nghiệm cuộc sống đầy đủ màu sắc của một du học sinh, sau khi kéo và thả like một loạt các story, bài đăng facebook của đám bạn thời cấp ba, thời đại học đang đi du học ở…bển. 

Đến khi được đặt chân lên xứ người, trong lúc chạy bàn kiếm tiền ăn học, nơi mà đồng tiền rẻ hơn mồ hôi nước mắt, anh lại thầm mong ước gì được một lần thả mình rơi giữa bầu trời xanh, hay thư giản gân cốt trong bể bơi lên đên giữa biển, rửa mắt giữa những hàng trái cây trong tiếng sóng vỗ, tập sống sang chảnh một lần như mấy đứa bán khoá học, dạy chứng khoáng thích lùa gà trên tốc tốc, hay trên mạng xã hội.

Trong những đêm đông giá lạnh, khi mà đám Tây đang ăn mừng tiệc noel, còn người Ta đang tất bật chờ đón Tết, thì anh lại nhớ nhà da diết, cầm trong tay ly cà phê nước lã Tim Horton, run rẩy chỉ mong được có thời gian gặp đám bạn người Việt, châm chọc đôi ba câu cà khịa, xoa dịu nỗi nhớ quê. Thì ngay khi hết dịch, vừa đúng lúc tốt nghiệp, anh đã có một khoảng thời gian đi đó đây khắp vùng Canada để thăm bạn bè, hàn huyên câu chuyện xưa và mới. 

Tuy nhiên, bạn bè nào bằng được gia đình, anh đã có những đêm không chợp mắt được vì nghĩ đến gia đình, nhớ mẹ mặt dù anh chẳng muốn sống gần mẹ bao giờ vì hễ gặp thì chỉ có cãi lộn, anh đã mơ được gặp lại người thân, cùng nhau đi ăn những món Việt thân thương.

Nhà hàng kiểu Fine Dining, view đại dương vì lên đênh trên biển.

Rồi thì thời gian, không biết vô tình hay cố ý đã cuốn theo cái suy tư ham muốn có phần tham lam đó của anh, đi thật nhanh như một cái chớp mắt, làm những điều mộng tưởng có phần vô độ kia thành hiện thực; Để hôm nay, khi cùng gia đình lên đênh trên chuyến du thuyền Navigator of the Sea, từ Cali đến Mễ Tây Cơ, ngồi thả mình trong điệu nhạc jazz tại quán cà phê Promenade, thoáng nhìn dòng biển xanh lấp lánh dưới ánh nắng đầu hè, anh - trong lúc tự kỷ một mình, đăm chiêu nhìn xung quanh - bổng dưng bắt gặp những hình ảnh của bản thân trong quá khứ. 

Đó là một đứa nhỏ thích nghịch nước, một tuổi trẻ thích la cà hàng game, một anh thiếu niên tự ti thích đi lang thang 1 mình, một người trẻ đi viễn xứ làm đủ mọi nghề kiếm cơm, một anh trung niên đã làm được phần lớn điều mình muốn. 

Anh chợt nhớ lại tuổi trẻ, nhìn xuống cái bụng phệ sau nhiều ngày táp lấy táp để trên thuyền, thân thể anh giờ đây nổi lềnh bềnh trên mặt nước đã là một phép màu, chứ nào đủ khoẻ để sải cánh tay nhảy lộn xuống bể nước như mấy chàng thanh niên đang khoe cơ trước bạn gái, thế là anh khao khát thời niên thiếu quay trở lại, nhìn những nhóm gia đình có con nhỏ, anh khao khát sớm trúng số để cưới vợ, tự trách bản thân đáng lẽ phải đang kiếm tiền để thành công lúc này chứ không phải ngồi không cào phím. 

Một chiếc view khá cưng, nhưng mà view cưng quá ngồi ngắm hết cả thời gian không viết được gì

Suy tư tìm kiếm câu trả lời một hồi lâu, chợt ngó đầu qua phía ngoài cửa tàu, anh thấy ánh nắng vẫn cứ ngập tràn, nơi sóng biển vẫn cứ vỗ từng hồi, gió vẫn lùa qua hành lang tàu, làm tóc những người tản bộ chốc chốc tung bay, những đứa trẻ bám tay mẹ sợ gió thổi bay, những ông bà già giữ lấy tay nhau đi thật chậm để khỏi ngã, những người nhân viên phải luôn tay quét dọn tránh trơn trượt. 

Xa về phía đuôi tàu, ống khói thổi trắng cả bầu trời xanh, bên mạng tàu, những con nước rẽ sóng nối tiếp nhau liên tục không dứt.

NDGBAO 10/04/2023

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi