Tút tút tút…. Tút tút ..
Cái chuông báo thức vang rên, người mệt nhoài, tôi vươn tay vội tắt cái đồng hồ kêu in ỏi kia, mắt mơ màng nhìn ra khung cửa sổ, trời đã dần tối, ánh hoàng hôn đỏ rực trông buồn não nề. Tôi chẳng thích buổi chiều chút nào!! Người ta cứ bảo hoàn hôn là đẹp là lãng mạng lắm, thật chẳng ra làm sao, cái thời khắc người ta tất bật vội vã, để đón chuyến xe buýt cuối cùng, lật đật chạy vội qua hàng rau thịt vào giờ cuối cho buổi ăn tối dường như chẳng có tí gì thi vị cả…
Tôi không phải đi chợ, nhà tôi lại ở trung tâm, nhưng tôi không thích cái không khí như vậy vào buổi chiều đâu, tôi thích sáng sớm cơ, khi mà mọi sự lại bắt đầu như mới. 6h chiều rồi, hôm nay tôi ăn cơm một mình, ba me và con em nhỏ đi tàu ra Huế thăm ông bà chắc tới sáng mai mới về, lê đôi chân nặng nề, lệch xệch, từng chút một, rời khỏi giường…
Cơm nước xong đâu vào đó, tôi lại chờ, như mọi hôm, tôi chờ xem có đứa nào nhắn tin hay gọi rũ đi chơi không, tôi không thích gọi cho người khác lắm, bản thân tôi sợ bị đám bạn chê nào là FA không có ai chơi, bla bla, thật chẳng ra làm sao. Ừ thì! Nếu không ma nào gọi thì tôi lại gọi chúng vậy, tuyệt nhiên tôi không bao giờ nài nỉ ai vụ đi chơi đâu, tôi cũng có giá của mình chứ! He he
Ngồi ca cẩm trước cái ti vi cùng với với cái điện thoại túc trực bên cạnh, mới đó mà đã 9h rồi, h này thì ai mà đi nữa chứ, chẳng sao, tới 11h tôi hãy lên mạng vậy, thứ 7 mà lên mạng sớm quá không khéo người ta tưởng mình ở nhà một mình trong cái dịp, đáng lẽ ra máu phải chảy vào tim chứ nhỉ. Như thói quen, vào giờ tôi lại bật điện thoại lên, gọi vào cái số quen thuộc… tút tút tút… Cầm máy và chờ đợi điều gì đó dường như tôi đã quên, tôi không rõ nữa, vô định chỉ là cái cách tôi làm vào mỗi tối để tự xoa dịu sự trống trãi trong lòng.
Xin nói thêm là tôi cũng chẳng bệnh hoạn kiểu như đánh chữ “Chúc ngủ ngon”, “Good night” trên google hay từ điển lạc việt rồi tự bấm phát âm mỗi tối trước khi đi ngủ đâu, rõ ràng là không bao giờ nhé, thật vớ vẫn khi làm điều đó, he he…. Ừ thì đứa nào cũng cho là tôi FA, nhưng tôi đâu có bệnh đến mức vậy, mà tôi chẳng quan tâm ai nói gì, trong tim tôi chỉ có mỗi em, từ lúc mất em, tối nào cũng vậy, gọi vào số điện thoại cũ như mong được nghe lại giọng nói ấy, một câu thôi cũng được, mà không, giá như ai đó sử dụng cái số kia và trả lời thôi cũng được, có lẽ nó sẽ giúp tôi bình tâm hơn mà bỏ cái thoái quen kì lạ này… mệt mỏi tôi tắt máy và xách laptop ra, lại lao đầu vào các cuộc chat chít như thường lệ, để vơi đi, để có thể tìm thấy em trong hàng ngàn con người xa lạ kia, chứ thực lòng chẳng bao giờ tôi muốn quên em.
12h đêm, không khí có vẻ lạnh lẽo hơn, tôi co quắp trong cái chăn ấm, người mơ màng và nghĩ ngợi linh tinh….. Ten tén ten…Điện thoại reo, miệng lẩm bẩm..”vcl, cái vệu gì đây…”, nhìn vào màng hình và ngờ ngợ “số lạ à, giờ này còn điện…”
- “Alo, cho hỏi ai vậy ạ…”
- “Cảm ơn anh, đừng buồn vì em nữa ….”
Bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về trong thoáng chốc, những tưởng chỉ một giây thôi trí nhớ của tôi phải hoạt động toàn bộ công suất để lôi hết mấy thứ linh tinh trong quá khứ và gợi lại…. tôi lùng bùng, mơn man …
Siết chặt điện thoại “Alo, alo …” giọng run lên.
- “Rồi một ngày nào đó em sẽ tự tìm thấy anh, nhớ ngủ sớm nhé!!” tút tút tút….
“Alo! Alo….” Nước mắt dàn ra, tôi thét lên điên dại, bấm máy bấm máy, tôi bấm liên tục nút gọi lại, vẫn vậy, nhìn chằm chằm vào con số trên điện thoại, nước mắt lăn dài trên mí… Tôi nhớ ra rồi, tôi vẫn liên lạc em bằng một số khác, cái số điện thoại bí mật chỉ dành cho 2 đứa, tôi không bao giờ lưu bởi đơn giản làm sao tôi quên được khi vẫn hay gọi em bằng số đó … lúc xưa.
NDGBAO Trathailacchanh
vãi, thắm mùi đời miên man =)))
Trả lờiXóahợp lý chưa :D đúng ý chi nữa :v
Xóa