Chuyển đến nội dung chính

#1Lovelycreepy Lời hứa ta đã quên ...

Lời hứa ta đã quên…

Chiều mưa, mưa rào, chốc lát lại tí tách rơi, làm cho không khí quanh đây bỗng dưng buồn man mác. Hay là tôi đang buồn, chứ không khí thì làm quái gì mà buồn được, vẫn chỗ cũ nơi góc tối quen thuộc trong quán cà phê tôi hay lui tới. Nhấp một ít cà phê sữa đá, đặc, đắng đắng và ngọt ngọt, lòng tôi lại thấy khoan khoái hẳn, ít ra là nó bù lại cho những ngày học bù đầu, cả đống việc trong các câu lạc bộ mà tôi hay sinh hoạt.

À đúng rồi, tôi quên mất là tôi đang buồn về cái điều gì, tôi nhớ cô ấy, bạn gái cũng không hẳn nhưng chắc chắn không phải em gái nuôi, bởi tôi chẳng có cái sở thích tìm anh chị em nuôi làm gì, nó cứ lưng chừng giữa một chút yêu thương và tình bạn. Từ lúc Nó đi du học đã 7 năm rồi, cũng hay nói chuyện và tâm sự, vậy mà 3 năm trước tự dưng mất liên lạc, kể từ đó tôi lại hay có thói quen ngồi đây nơi góc tối mà hai đứa hay ngồi tám với nhau, không còn Nó nhưng tôi vẫn ngồi đấy như mong chờ điều gì có thể bất ngờ xảy ra, đôi lúc tôi tự trấn an bản thân rằng, chỉ là cần có bạn tâm giao chứ không phải nhớ Nó.

Cũng có thể nhớ, nhưng có lẽ lại không, ngồi góc cũ như là một thói quen từ lúc mất liên lạc với Nó, thực ra thì tôi chủ đích để được nhìn cô ấy, cái cô gái ngồi góc đối diện, không hiểu sao nhìn trông quen đến lạ.

Có cái gì đó tôi dường như không nhớ ra được, cái sự thân thuộc nhưng dường như chẳng bao giờ tìm ra được, cô ta nhìn tôi với ánh mắt buồn xa xăm, hay là tại tôi nhìn cô ta với cái suy nghĩ tự kỉ trầm tư của mình nhỉ. Chẳng cần, tôi cứ tới ngồi đây hàng ngày, uống cà phê và thấy em là vui rồi, tôi còn cần điều gì hơn thế nữa nhỉ.

Điện thoại reo lên, móc cái Nokia ra, tôi lại ngán ngẫm cho cái thân mình, lại công việc và công việc, đôi khi tự hào vì sự bận rộn của mình trước chúng bạn rãnh rỗi hay nhậu nhẹt, nhưng giờ đây tôi thấy chán cho điều đó, nó làm tôi quên đi những thứ tôi yêu quý, đôi lúc vô cảm. Hay chí ít ra tôi có cảm giác mình dạo gần đây hay đãng trí lắm.

- “Alo ! Anh đây, được rồi…. ok ok, cứ làm theo ý em” …. 

Tôi tắt máy vội, nhìn đồng hồ như một thói quen, tới giờ cơm rồi, vội vàng gấp quyển sách đọc dở, tôi tới quầy và thanh toán tiền. Em vẫn ngồi đó nhìn tôi, thật chẳng ra làm sao, tôi có cảm giác là Em nhìn tôi nhiều hơn là tôi thầm để ý em – cô gái tôi mới bắt gặp mấy tháng trước và như đã nói, tự bao giờ Em làm tôi có thói quen lui tới quán cà phê nhiều hơn.

Hôm nay, lại như thường lệ, nhìn đồng hồ và tôi lại vội vàng rời khỏi quán. A! hình như Em ấy cũng đứng lên, đừng nói là sau nhiều lần nhìn thầm nhau em muốn nói điều gì đó với tôi nha, tự nhủ như vậy trong đầu. Nhưng tôi đang vội, trời vẫn mưa như hôm trước, tôi nhanh chóng lấy xe và đi về.

Vứt balo lên giường, tôi chỉ muốn nằm xuống thật nhanh cho thật sảng khoái, ôi cái lưng tôi nó đau ê ẩm, vớ tay lên cái tủ nhỏ kề bên, quyển nhật ký hôm qua còn viết dở, tôi lại viết về Em, cô gái đối diện làm tôi xao xuyến. Tôi viết về cách tôi nhìn thấy em và cách tôi sẽ bla bla khi mở lời làm quen với em, nếu mà có ai đó đứng sau nhìn thấy cảnh này thật phải buồn cười vì sự ngô nghê ấy, với một lòng yêu ngây dại. 

Tờ giấy nhỏ trong quyển nhật ký rớt ra, có vẽ cũ kĩ và phai màu, ah không không, một cái ảnh nhỏ, bất chợt lật mặt sau….

Tôi nhìn thấy Em, vẫn như vậy, hay chỉ là nét phảng phất thoáng qua như cái người ta gọi là người giống người ấy, bên cạnh là tôi lúc nhỏ. Mưa vẫn rơi, tí tách tí tách …

Lộc cộc lộc cộc, chiếc tủ áo quần bật lên làm tôi giật mình, nó kích thích trí óc tôi một cách mãnh liệt, tôi đã nhớ ra điều gì đó, điều gì đó tôi đã vội quên hoặc cố quên khi sa vào công việc hàng ngày, thẫn thờ, một phút thoáng qua, vội lật tới mặt cuối cùng quyển nhật ký mà Nó tặng tôi lúc xưa, vẫn còn y đó dòng chữ nguệch ngoạc của 2 đứa con nít hồi còn học chung cấp 1.

“Đừng quên nhau nha, ai quên lời sẽ bị phạt nhốt trong tủ áo quần đó …”

Mưa vẫn rơi, những giọt nước làm ướt đẫm trang nhật ký, sâu trong đó… Tôi đã thấy Em, Em là hiện tại hay chính là ký ức tôi đã quên.

NDGBao - Trathailacchanh

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi