- “Bốp bốp .. “ Hai cái dép lào lao vào mặt tôi, choáng váng mặt mày, vội gạt đám bụi đất trên khuôn mặt điển trai tôi đứng dậy cười khoái chí. - “Giỡn thôi mà, làm gì ghê vậy mầy!!” - “Bốp bốp…” Thêm một cái cặp vào mặt, tôi kéo quần và chạy ra khỏi cửa cười ha hả. Bọn con gái thật khó hiểu, nhỏ bạn tôi – Ngọc Trinh, nó vừa bị thằng bạn trai “đá”, khóc om sòm cả lớp, tôi quan tâm tôi hỏi:”Thế còn giữ được cái tên của mình không!” thì ngay lập tức ăn dép vào mặt, đôi khi con gái có vẻ quan tâm đến chữ trinh trắng, có đứa thì thơ ngây thích người ta nhìn mình như những cô bé còn tân, còn tụi con trai thì sao nhỉ, nếu mà là con trai á! Thì đừng có mà vui khi được gọi là trai tân à! Cái từ "trai tân", nghe có vẻ cao quý lắm, bởi bạn sẽ là những anh chàng ngây ngô thật thà, chăm học và đọc sách, yêu một cách lãng mạn và chung tình, chẳng ra làm sao, tôi nghĩ đó là một hội chứng, mà hội chứng thì ắt phải nguy hiểm, và có bệnh thì cầ