Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

#1TND - Tình ngây dại "Hội chứng trai tân"

- “Bốp bốp .. “ Hai cái dép lào lao vào mặt tôi, choáng váng mặt mày, vội gạt đám bụi đất trên khuôn mặt điển trai tôi đứng dậy cười khoái chí. -   “Giỡn thôi mà, làm gì ghê vậy mầy!!” -  “Bốp bốp…” Thêm một cái cặp vào mặt, tôi kéo quần và chạy ra khỏi cửa cười ha hả. Bọn con gái thật khó hiểu, nhỏ bạn tôi – Ngọc Trinh, nó vừa bị thằng bạn trai “đá”, khóc om sòm cả lớp, tôi quan tâm tôi hỏi:”Thế còn giữ được cái tên của mình không!” thì ngay lập tức ăn dép vào mặt, đôi khi con gái có vẻ quan tâm đến chữ trinh trắng, có đứa thì thơ ngây thích người ta nhìn mình như những cô bé còn tân, còn tụi con trai thì sao nhỉ, nếu mà là con trai á! Thì đừng có mà vui khi được gọi là trai tân à! Cái từ "trai tân", nghe có vẻ cao quý lắm, bởi bạn sẽ là những anh chàng ngây ngô thật thà, chăm học và đọc sách, yêu một cách lãng mạn và chung tình, chẳng ra làm sao, tôi nghĩ đó là một hội chứng, mà hội chứng thì ắt phải nguy hiểm, và có bệnh thì cầ

20H - Quân sự

Người ta đi quân sự lo sợ đủ thứ, sợ đen, sợ mập ra, sợ ghẻ, sợ ma bla đủ thứ sợ, còn em, em háo hức vô cùng. Em háo hức được vui được chơi được trải nghiệm cái trại 30 ngày với đủ các kỉ niệm như lời kể của mấy anh, mấy chị, em mong từng tấm ảnh, từng đoạn phim mà đứa nào đứa nấy trong gia đình 40k12 đã nhen nhóm củi lửa sẵn trong đầu.  Ảnh - Ban Truyền Thông Khoa Marketing - DUE Vui lắm những ngày đi chợ mua đồ, la ré trả giá lên xuống từng đồng, từng ngàn, từng cắc, bao nhiêu lắm đâu cơ mà vui. Rồi đi siêu thị cùng nhau, chọn loại nào rẻ, rồi còn đòi nhiều, đòi luôn cả chắc lượng, tham lam lắm, mấy ng tiếp thị bắt sợ luôn, bọn em cứ cười rồi bảo "sinh viên nghèo chị ơi :v" mua hơn 200k mà đi hơn chục đứa, ko phải đứa nào cũng chu toàn muốn chuẩn bị đâỳ đủ đâu, vì ham vui mà ra cả. Cái chuyện đi siêu thị kết thúc với mấy món ăn thử, dùng thử, chầu kem 3k/cây, ảnh, tiếng cười và kỉ niệm <3 Thực sự, em muốn đi quân sự lắm rồi <3                         

#1Lovelycreepy Lời hứa ta đã quên ...

Lời hứa ta đã quên… Chiều mưa, mưa rào, chốc lát lại tí tách rơi, làm cho không khí quanh đây bỗng dưng buồn man mác. Hay là tôi đang buồn, chứ không khí thì làm quái gì mà buồn được, vẫn chỗ cũ nơi góc tối quen thuộc trong quán cà phê tôi hay lui tới. Nhấp một ít cà phê sữa đá, đặc, đắng đắng và ngọt ngọt, lòng tôi lại thấy khoan khoái hẳn, ít ra là nó bù lại cho những ngày học bù đầu, cả đống việc trong các câu lạc bộ mà tôi hay sinh hoạt. À đúng rồi, tôi quên mất là tôi đang buồn về cái điều gì, tôi nhớ cô ấy, bạn gái cũng không hẳn nhưng chắc chắn không phải em gái nuôi, bởi tôi chẳng có cái sở thích tìm anh chị em nuôi làm gì, nó cứ lưng chừng giữa một chút yêu thương và tình bạn. Từ lúc Nó đi du học đã 7 năm rồi, cũng hay nói chuyện và tâm sự, vậy mà 3 năm trước tự dưng mất liên lạc, kể từ đó tôi lại hay có thói quen ngồi đây nơi góc tối mà hai đứa hay ngồi tám với nhau, không còn Nó nhưng tôi vẫn ngồi đấy như mong chờ điều gì có thể bất ngờ xảy ra, đôi lúc tôi