Chuyển đến nội dung chính

#3 TND Này anh! Em là bạn hay là người yêu? Chẳng là ai cả! Xin hãy lưng chừng như vậy em nhé!!!

Chẳng là ai cả! Xin hãy lưng chừng như vậy em nhé!!!

Source: Tumblr

Vậy thì anh là gì của em? Cũng như vậy thôi, chẳng là sao cả! Anh gặp em cũng chẳng phải vì ai cũng chẳng phải vì điều gì, chỉ là hai ta gặp nhau giữa vô vàn câu chuyện, khi mà mở đầu câu chuyện từ anh với em và diễn biến của nó là dành cho hai ta, miễn là đừng bao giờ viết cái kết cho câu chuyện này thì chúng ta vẫn cứ bên nhau thôi em à!

- “Cắt cắt! Thúi nực và củ chuối quá!” Tôi réo lên, mặt phiền não
- “Tụi bây không thể dùng câu từ nào đỡ chuối hơn cho cái kịch diễn ra trong valentine sắp tới à!” 
“Đề nghị đổi lời gấp” Tôi đứng dậy, nhìn vào cái tập kịch bản mà chúng nó đưa cho tôi.
- “Ơ hay! Cái này là tụi tao lấy trong truyện ngôn tình hẳn hoi có tác giả đấy nhá!” Thằng bạn tôi lèo nhèo.
- “Ha ha ha, nó lấy từ truyện Đam Mỹ đó!” Con bạn tôi cười khuẩy lên. Tôi vút mặt ngán ngẫm nhìn chúng nó, ừ thì tôi quên mất, cái thằng đóng vai nam kia là bóng lộn thích đọc ngôn tình, tôi đã mắc phải cái sai lầm oái ăm là cho một người đàn ông với tâm hồn phụ nữ vào vai nam chính.
- “Thôi cắt, tiếp cảnh khác! Cảnh này để về ta viết tiếp lời thoại cho” Tôi lật sang trang kịch bản và chỉ đạo, kiểu vẩy vẩy tay như mấy tay đạo diễn vẫn hay quơ lên giống trong ti vi ấy.

Mưa tí tách, rơi nhẹ nhẹ làm không khí xung quanh ẩm và lạnh hơn, tôi cúi người chạy vội trên đường, sau khi kết thúc cái buổi tập kịch của lớp. Xe chạy bon bon, chạy xuống cầu Rồng tôi rẽ phải, chạy theo con đường Bạch Đằng đầy gió. 

Ừ thì lạnh lắm, nhưng mà lạnh có của riêng ai, tôi nghĩ là đứa nào cũng phải bị lạnh, mà phải thiệt lạnh kia tôi mới thích, phải lạnh cho đứa nào chúng nó ôm nhau vẫn còn thấy lạnh ấy, thì lúc đó thế giới mới hết bất công được, chứ còn lạnh kiểu này thì chỉ có mấy đứa như tôi mới phải run cầm cập thôi. Hôm nay tôi có một cuộc hẹn, một cuộc hẹn đáng lẽ phải xãy ra từ lâu lắm rồi, thế mà bây giờ tôi mới dám mở lời.

Source: Tumblr - thelifeisabsurd

Đôi lúc ngẫn ngơ tôi thường hay suy nghĩ cho chuyện tình của mình, phải chăng là một mối tình bó buộc cho tới con đường cuối mà cái đích đến người ta thường hay mơ ước vẫn là một đám cưới tuyệt đẹp sau muôn ngàn sóng gió, hay tốt hơn sẽ là những cuộc tình chớp nhoáng theo thể loại tây hóa mà ta thường bắt gặp, một kiểu yêu cuốn chiếu theo kịp cái thời đại nữa vời này. Tôi cũng chăm lên mạng, đọc nhiều cuốn sách từ cổ chí kim, từ tây y tới đông học, ừ thì thực ra mấy kiến thức về những căn bệnh liên quan đến chuyện ấy ấy cũng cần phải tìm hiểu chứ nhỉ.

Đôi khi tôi hay la liếm tìm tòi trong mấy câu chuyện tình vu vơ của lũ bạn, những cuộc tình dang dỡ cách nữa vòng trái đất, hay những cuộc yêu củ chuối cách mấy con đường. Ấy vậy mà đừng vội cho là tôi la liếm tọc mạch, tôi nghe để hiểu, để tự tìm lấy một câu chuyện cho riêng mình về các vấn đề muôn thuở của thời đại – YÊU.

Đôi khi tôi đi một mình lang thang qua các con phố, ngồi cà phê mỗi khi được nghĩ, la cà cùng chúng bạn trong những cuộc vui suốt đêm, chẳng thể nói gì nhiều về cách yêu của tôi cả, tôi không bê đê cũng chẳng hoang tưởng cao sang, đơn giản khi đi nhiều, gặp nhiều con người tôi lại chợt nghĩ, tiêu chuẩn người yêu thực ra chỉ là tận cùng của những lý lẽ ngụy biện để thốt lên mỗi khi ta từ chối một chuyện yêu. Lưng chừng giữa mờ ảo và hiện tại, tôi đọc rất nhiều sách phật học và các tiểu thuyết tình yêu, nơi người ta tôn vinh sự chung thủy và những cuộc tình lịch sử, nhưng cái thời đại nữa vời cũng đem tặng cho tôi những cuốn phim Âu, Mỹ đậm chất tây phương với những cuộc tình chớp nhoáng, những quyển sách ngôn tình mê hoặc con người, những đứa bạn chí cốt thích tán tĩnh con nhà lành rồi truy phong sau những cuộc tình hờ, lập lờ trong những câu chuyện của chúng nó cũng có đâu đó đôi lời than thở về niềm tin yêu mãnh liệt của mấy kẻ ưa sự thủy chung và thích màu hồng… 

Vậy nên Em ơi, nếu được xin hãy lững lờ vậy nhé, bởi nơi ta đang sống đây cũng lấp lững những màu đen trắng, bởi chính bản thân ta còn chưa biết đâu là tận cùng của sự chín chắn.

Chỉ là một phép thử nhỏ trong sự chơi vơi của cuộc sống, nếu như em không muốn âu sầu sau cuộc tình vội vã hay đau khổ an phận chấp nhận một hôn nhân độc nhất trong cuộc đời, thì hãy cứ như vậy. Đôi khi ta không phải dạng dễ dãi để cầm nắm nhiều bàn tay, nhưng cầm nắm nhiều bàn tay cho phép em thử nhiệt của mỗi người, để chắn chắn về người em cần đi tới cuối con đường. Những bàn tay đan xen nhau chẳng nói lên được điều gì, em vẫn là một cô gái Á Đông huyền bí và yêu kiều, chỉ là thời cuộc cho em thêm sự cởi mở nhưng đừng vội lao mình vào vòng xoáy mà hãy giữ điều gì đó bí ẩn cho riêng mình và … dành tặng cho chàng trai mà em quyết định yêu thương thật lòng.

NDGBAO Trathailacchanh

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

Ngày mới

Một ngày mới, dù là âm u mưa bão, hay là trắng xoá tuyết trời, hay may chăng có chút gợn mây len lõi qua từng tia nắng cuối thu thì vẫn là một ngày thú vị đáng mong chờ.    Tất nhiên là trừ những trường hợp như ra pháp trường hay đến kỳ trả nợ.  Tiếng chuông báo lần thứ n đã làm nóng cả máy điện thoại, nhờ hơi ấm đấy mà làm tôi có chút khó chịu, chợt tỉnh giấc. Một ngày khác đã trôi qua, ánh nắng sớm mai le lói qua khung cửa sổ làm người đang thiếu ngủ phải nhíu mày khó chịu. Thực ra thì cũng chẳng phải sớm mai gì, vì rằng nhìn vào đồng hồ thì đã thấy đúng 12h trưa. Nhưng mà chẳng sao, vẫn còn sớm chán ở cái xứ này, và càng sướng vì hôm nay chẳng phải bận rộn điều chi, vì một nỗi niềm đau đớn bấy lâu đó là bị cắt ca, thiếu giờ làm... và thiếu tiền chính là hệ quả hình thành cái đớn đau ấy. Thôi thì tạm gạt ngang những phiền muộn còn đang vương vấn thân ta bấy lâu, như là lao đao tìm chỗ ở, đi làm bị cắt giờ, di chứng đu đỉnh, đớn đau bị ghost khi hẹn hò online vì...đi bộ, hay khủng hoả