Chẳng là ai cả! Xin hãy lưng chừng như vậy em nhé!!!
Source: Tumblr |
Vậy thì anh là gì của em? Cũng như vậy thôi, chẳng là sao cả!
Anh gặp em cũng chẳng phải vì ai cũng chẳng phải vì điều gì, chỉ là hai ta gặp
nhau giữa vô vàn câu chuyện, khi mà mở đầu câu chuyện từ anh với em và diễn biến
của nó là dành cho hai ta, miễn là đừng bao giờ viết cái kết cho câu chuyện này
thì chúng ta vẫn cứ bên nhau thôi em à!
- “Cắt cắt! Thúi nực và củ chuối quá!” Tôi réo lên, mặt phiền
não
- “Tụi bây không thể dùng câu từ nào đỡ chuối hơn cho cái kịch
diễn ra trong valentine sắp tới à!”
- “Đề nghị đổi lời gấp” Tôi đứng dậy, nhìn
vào cái tập kịch bản mà chúng nó đưa cho tôi.
- “Ơ hay! Cái này là tụi tao lấy trong truyện ngôn tình hẳn
hoi có tác giả đấy nhá!” Thằng bạn tôi lèo nhèo.
- “Ha ha ha, nó lấy từ truyện Đam Mỹ đó!” Con bạn tôi cười khuẩy
lên. Tôi vút mặt ngán ngẫm nhìn chúng nó, ừ thì tôi quên mất, cái thằng đóng vai
nam kia là bóng lộn thích đọc ngôn tình, tôi đã mắc phải cái sai lầm oái ăm là
cho một người đàn ông với tâm hồn phụ nữ vào vai nam chính.
- “Thôi cắt, tiếp cảnh khác! Cảnh này để về ta viết tiếp lời
thoại cho” Tôi lật sang trang kịch bản và chỉ đạo, kiểu vẩy vẩy tay như mấy tay
đạo diễn vẫn hay quơ lên giống trong ti vi ấy.
…
Mưa tí tách, rơi nhẹ nhẹ làm không khí xung quanh ẩm và lạnh
hơn, tôi cúi người chạy vội trên đường, sau khi kết thúc cái buổi tập kịch của
lớp. Xe chạy bon bon, chạy xuống cầu Rồng tôi rẽ phải, chạy theo con đường Bạch
Đằng đầy gió.
Ừ thì lạnh lắm, nhưng mà lạnh có của riêng ai, tôi nghĩ là đứa
nào cũng phải bị lạnh, mà phải thiệt lạnh kia tôi mới thích, phải lạnh cho đứa
nào chúng nó ôm nhau vẫn còn thấy lạnh ấy, thì lúc đó thế giới mới hết bất công
được, chứ còn lạnh kiểu này thì chỉ có mấy đứa như tôi mới phải run cầm cập
thôi. Hôm nay tôi có một cuộc hẹn, một cuộc hẹn đáng lẽ phải xãy ra từ lâu lắm
rồi, thế mà bây giờ tôi mới dám mở lời.
Source: Tumblr - thelifeisabsurd |
Đôi lúc ngẫn ngơ tôi thường hay suy nghĩ cho chuyện tình của mình, phải chăng là một mối tình bó buộc cho tới con đường cuối mà cái đích đến người ta thường hay mơ ước vẫn là một đám cưới tuyệt đẹp sau muôn ngàn sóng gió, hay tốt hơn sẽ là những cuộc tình chớp nhoáng theo thể loại tây hóa mà ta thường bắt gặp, một kiểu yêu cuốn chiếu theo kịp cái thời đại nữa vời này. Tôi cũng chăm lên mạng, đọc nhiều cuốn sách từ cổ chí kim, từ tây y tới đông học, ừ thì thực ra mấy kiến thức về những căn bệnh liên quan đến chuyện ấy ấy cũng cần phải tìm hiểu chứ nhỉ.
Đôi khi tôi hay la liếm tìm tòi trong mấy câu chuyện tình vu
vơ của lũ bạn, những cuộc tình dang dỡ cách nữa vòng trái đất, hay những cuộc
yêu củ chuối cách mấy con đường. Ấy vậy mà đừng vội cho là tôi la liếm tọc mạch,
tôi nghe để hiểu, để tự tìm lấy một câu chuyện cho riêng mình về các vấn đề
muôn thuở của thời đại – YÊU.
Đôi khi tôi đi một mình lang thang qua các con phố, ngồi cà
phê mỗi khi được nghĩ, la cà cùng chúng bạn trong những cuộc vui suốt đêm, chẳng
thể nói gì nhiều về cách yêu của tôi cả, tôi không bê đê cũng chẳng hoang tưởng
cao sang, đơn giản khi đi nhiều, gặp nhiều con người tôi lại chợt nghĩ, tiêu
chuẩn người yêu thực ra chỉ là tận cùng của những lý lẽ ngụy biện để thốt lên mỗi
khi ta từ chối một chuyện yêu. Lưng chừng giữa mờ ảo và hiện tại, tôi đọc rất
nhiều sách phật học và các tiểu thuyết tình yêu, nơi người ta tôn vinh sự chung
thủy và những cuộc tình lịch sử, nhưng cái thời đại nữa vời cũng đem tặng cho
tôi những cuốn phim Âu, Mỹ đậm chất tây phương với những cuộc tình chớp nhoáng,
những quyển sách ngôn tình mê hoặc con người, những đứa bạn chí cốt thích tán
tĩnh con nhà lành rồi truy phong sau những cuộc tình hờ, lập lờ trong những câu
chuyện của chúng nó cũng có đâu đó đôi lời than thở về niềm tin yêu mãnh liệt của mấy
kẻ ưa sự thủy chung và thích màu hồng…
Vậy nên Em ơi, nếu được xin hãy lững lờ vậy nhé, bởi nơi ta đang sống đây cũng lấp lững những màu đen trắng, bởi chính bản thân ta còn chưa biết đâu là tận cùng của sự chín chắn.
Chỉ là một phép thử nhỏ trong sự chơi vơi của cuộc
sống, nếu như em không muốn âu sầu sau cuộc tình vội vã hay đau khổ an phận chấp
nhận một hôn nhân độc nhất trong cuộc đời, thì hãy cứ như vậy. Đôi khi ta không
phải dạng dễ dãi để cầm nắm nhiều bàn tay, nhưng cầm nắm nhiều bàn tay cho phép
em thử nhiệt của mỗi người, để chắn chắn về người em cần đi tới cuối con đường.
Những bàn tay đan xen nhau chẳng nói lên được điều gì, em vẫn là một cô
gái Á Đông huyền bí và yêu kiều, chỉ là thời cuộc cho em thêm sự cởi mở nhưng đừng
vội lao mình vào vòng xoáy mà hãy giữ điều gì đó bí ẩn cho riêng mình và … dành
tặng cho chàng trai mà em quyết định yêu thương thật lòng.
NDGBAO Trathailacchanh
Nhận xét
Đăng nhận xét