Vì đời có là bao lâu, thế nên chớ vội hững hờ.
Sau khi kết thúc chuyến hành trình dài bằng việc nằm lê lết trên chiếc giường
đệm, với cái máy lạnh, bọn tôi nằm lăn quay cho tới thật sáng, mãi đến khi tiếng
gõ cửa vang lên, thằng bạn ở phòng khác vẻ bối rối, dường như chúng tôi đã dậy
quá trễ, giật mình, đã hơn 7h30 rồi, có thể là khá sớm lúc ở nhà, nhưng ôi thôi
hôm nay là lễ khai mạc, lại còn chưa ăn sáng nữa chứ, chúng tôi chạy gấp, đứa mặc
quần, đứa súc miệng.
Bước ra khỏi phòng, đứng giữa khuông viên khu ký túc, cứ
như ở thành phố ma, vậy, dường như sinh viên ở đây đã dậy từ rất sớm rồi, chạy
ra khỏi khu ký túc thì quá ngỡ ngàng các bạn à, một khu rừng trước mắt, thật kỳ
dị, dường như bao quanh trong cả cái trường này còn có cả rừng kia đấy, chẳng
biết đi đường nào thì một bà bác lao công chỉ trỏ cho chúng tôi chứ thật tình lần
đầu xuất ngoại, tiếng anh được mấy chữ còn tiếng Thái thì cứ nghe y như tiếng đồng
bào trên núi ở nước mình, may mắn là trường có chuẩn bị trước, tụi tôi cứ chạy
dọc một đoạn lại thấy một biển báo tiếng anh.
Đi một lúc thật lâu mới thấy vài
bạn sinh viên Thái, mặc đồng phục đi bộ, ôi cái con đường như trong thành phố vậy,
dường như cái trường này rộng bằng cả một thị trấn nhỏ thì phải, có cả nhà cửa,
có cả rừng cây trong trường, sinh viên thì cứ vẫn đi bộ chậm đều, trông thật
thích mắt, đôi lúc chúng tôi lại còn chào nhau và bập bẹ vài câu tiếng Anh, cảm
giác thú vị khó tả, khi bất chợt xung quanh ta toàn là những người bạn xa lạ ở
một vùng đất mới, một chút bơ vơ hụt hẫn, một chút tò mò hiếu kỳ, rợn người vì
những cảm giác ấy đan xen nhau, làm tôi không thể không muốn hét thật lớn, để
giải thoát sự kiềm nén về cảm xúc, quá tuyệt!.
Không khí lành lạnh sộc vào mũi,
vào người, đi bộ thênh thang giữa các bạn sinh viên Thái, đối với người lần đầu
ra nước ngoài như tôi, lại cả là một sinh viên vớ vẫn chưa bao h mộng tưởng cao
xa nữa. Ôi thôi thì cái gì đầu tiên trong đời cũng thật nhiều kỹ niệm và ký ức
khó quên các bạn à.
Đến tới nơi là khoảng 8h15 rồi, ôi thôi đi bộ những hơn 30 phút mới tới khu
vực tổ chức khai mạc, ah đúng hơn thì là một căn tin, ở đây hay thật, kiến trúc
nào cũng có gắn mái vòm kiểu đình chùa cổ như ở Việt Nam vậy, xen lẫn sự hiện đại
phương Tây luôn là những nét văn hóa phật giáo đặc sắc nơi đây, và dù là trường
đại học lớn tại khu vực này thì vẫn luôn rất Thái Lan, chẳng phải một ngôi trường
Anh quốc hay Mỹ quốc hiện đại nào ở đây.
Đám con trai chúng tôi vừa tới nơi thì
đã thấy bọn con gái ăn uống gắp lia lịa từ xa, tụi này ngó vậy mà nhanh chân thật,
thế là như có người mở cửa sẵn, chúng tôi sà vào rất tự nhiên, chậc, buổi sáng
buffet trong tiết trời lạnh và trong một ngày trọng đại như vậy càng làm cho
hôm nay thật thú vị hơn bao giờ hết.
Cái mùi đầu tiên tôi bị ấn tượng và cũng
theo suốt tôi trên những ngày ở đất Thái, chính là mùi cari, ôi mẹ ơi, món nào
cũng có cái mùi nầy, lẫu cũng có, cháo cũng có, cơm sườn cũng có nốt, may là nước
uống không có chứ có chắc tôi xuống sức vì không được ăn quá. Sáng ra mới để ý
từng gường mặt một của các bạn sinh viên trường Huế, chứ tối qua nằm quẹo chấu
một chỗ chẳng biết ai ra ai, trông cũng có một vài em xinh phết, tôi lại tưởng
tượng ra những câu chuyện gạ gẫm, tán tỉnh và tình một đêm như lũ bạn vẫn hay kể
tôi nghe về những chiến tích của nó.
Lại cái mùi cari bốc lên, làm tôi trở lại
thực tại, mấy món trông lạ thế này phải ăn cho hết mới được, ôi tôi đói quá rồi,
món đầu tiên trông lạ mà quen, chính là dầu cháo quẩy, ở đây cũng có quẩy, mà
quẩy chấm với sốt bơ đường, thứ nước có vị bơ , sệt sệt ngọt ngọt, không thì có
hàng cháo ở bên đó, ở đây người ta có cho đường vào cháo nữa, lại còn món lẫu
tôm thái, tôi làm một phát 1 dĩa, 1 chén thật đầy và đem tới phía bạn mấy đứa bạn,
vừa ăn vừa chém gió, như chực chờ giải tỏa mọi thú vị trong sáng nay chúng tôi
trải qua.
Đang ăn thì có thông báo đúng 9h sẽ khai mạc, sát ngay cạnh chúng tôi
đang ăn luôn.
Tới khoảng 12h00
chúng tôi lại lao vào những cuộc ăn, ẩm thực Thái luôn là những nguồn cảm hứng
bất tận để tìm hiểu, ăn tới khoảng 13h00 thì leo lên xe bus đi tham quan thành
phố, khá thú vị. Lại thêm những bất ngờ mới mở ra trước mắt, khi nhận ra rằng
cái không gian quá sức rộng xung quanh tôi mới chỉ là một trường đại học thuộc
thành phố này. Nhưng mà trước khi nghĩ ngợi nhiều tôi phải ăn bù lại để lấy sức
đã.
NDGBAO
Nhận xét
Đăng nhận xét