Chuyển đến nội dung chính

Lào – Đông Bắc Thái, khi muốn đi là hãy cứ chân bước (P3)

 Vì đời có là bao lâu, thế nên chớ vội hững hờ.


Sau khi kết thúc chuyến hành trình dài bằng việc nằm lê lết trên chiếc giường đệm, với cái máy lạnh, bọn tôi nằm lăn quay cho tới thật sáng, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, thằng bạn ở phòng khác vẻ bối rối, dường như chúng tôi đã dậy quá trễ, giật mình, đã hơn 7h30 rồi, có thể là khá sớm lúc ở nhà, nhưng ôi thôi hôm nay là lễ khai mạc, lại còn chưa ăn sáng nữa chứ, chúng tôi chạy gấp, đứa mặc quần, đứa súc miệng.

Bước ra khỏi phòng, đứng giữa khuông viên khu ký túc, cứ như ở thành phố ma, vậy, dường như sinh viên ở đây đã dậy từ rất sớm rồi, chạy ra khỏi khu ký túc thì quá ngỡ ngàng các bạn à, một khu rừng trước mắt, thật kỳ dị, dường như bao quanh trong cả cái trường này còn có cả rừng kia đấy, chẳng biết đi đường nào thì một bà bác lao công chỉ trỏ cho chúng tôi chứ thật tình lần đầu xuất ngoại, tiếng anh được mấy chữ còn tiếng Thái thì cứ nghe y như tiếng đồng bào trên núi ở nước mình, may mắn là trường có chuẩn bị trước, tụi tôi cứ chạy dọc một đoạn lại thấy một biển báo tiếng anh.

Đi một lúc thật lâu mới thấy vài bạn sinh viên Thái, mặc đồng phục đi bộ, ôi cái con đường như trong thành phố vậy, dường như cái trường này rộng bằng cả một thị trấn nhỏ thì phải, có cả nhà cửa, có cả rừng cây trong trường, sinh viên thì cứ vẫn đi bộ chậm đều, trông thật thích mắt, đôi lúc chúng tôi lại còn chào nhau và bập bẹ vài câu tiếng Anh, cảm giác thú vị khó tả, khi bất chợt xung quanh ta toàn là những người bạn xa lạ ở một vùng đất mới, một chút bơ vơ hụt hẫn, một chút tò mò hiếu kỳ, rợn người vì những cảm giác ấy đan xen nhau, làm tôi không thể không muốn hét thật lớn, để giải thoát sự kiềm nén về cảm xúc, quá tuyệt!.

Không khí lành lạnh sộc vào mũi, vào người, đi bộ thênh thang giữa các bạn sinh viên Thái, đối với người lần đầu ra nước ngoài như tôi, lại cả là một sinh viên vớ vẫn chưa bao h mộng tưởng cao xa nữa. Ôi thôi thì cái gì đầu tiên trong đời cũng thật nhiều kỹ niệm và ký ức khó quên các bạn à.



Đến tới nơi là khoảng 8h15 rồi, ôi thôi đi bộ những hơn 30 phút mới tới khu vực tổ chức khai mạc, ah đúng hơn thì là một căn tin, ở đây hay thật, kiến trúc nào cũng có gắn mái vòm kiểu đình chùa cổ như ở Việt Nam vậy, xen lẫn sự hiện đại phương Tây luôn là những nét văn hóa phật giáo đặc sắc nơi đây, và dù là trường đại học lớn tại khu vực này thì vẫn luôn rất Thái Lan, chẳng phải một ngôi trường Anh quốc hay Mỹ quốc hiện đại nào ở đây. 

Đám con trai chúng tôi vừa tới nơi thì đã thấy bọn con gái ăn uống gắp lia lịa từ xa, tụi này ngó vậy mà nhanh chân thật, thế là như có người mở cửa sẵn, chúng tôi sà vào rất tự nhiên, chậc, buổi sáng buffet trong tiết trời lạnh và trong một ngày trọng đại như vậy càng làm cho hôm nay thật thú vị hơn bao giờ hết. 

Cái mùi đầu tiên tôi bị ấn tượng và cũng theo suốt tôi trên những ngày ở đất Thái, chính là mùi cari, ôi mẹ ơi, món nào cũng có cái mùi nầy, lẫu cũng có, cháo cũng có, cơm sườn cũng có nốt, may là nước uống không có chứ có chắc tôi xuống sức vì không được ăn quá. Sáng ra mới để ý từng gường mặt một của các bạn sinh viên trường Huế, chứ tối qua nằm quẹo chấu một chỗ chẳng biết ai ra ai, trông cũng có một vài em xinh phết, tôi lại tưởng tượng ra những câu chuyện gạ gẫm, tán tỉnh và tình một đêm như lũ bạn vẫn hay kể tôi nghe về những chiến tích của nó.

Lại cái mùi cari bốc lên, làm tôi trở lại thực tại, mấy món trông lạ thế này phải ăn cho hết mới được, ôi tôi đói quá rồi, món đầu tiên trông lạ mà quen, chính là dầu cháo quẩy, ở đây cũng có quẩy, mà quẩy chấm với sốt bơ đường, thứ nước có vị bơ , sệt sệt ngọt ngọt, không thì có hàng cháo ở bên đó, ở đây người ta có cho đường vào cháo nữa, lại còn món lẫu tôm thái, tôi làm một phát 1 dĩa, 1 chén thật đầy và đem tới phía bạn mấy đứa bạn, vừa ăn vừa chém gió, như chực chờ giải tỏa mọi thú vị trong sáng nay chúng tôi trải qua. 

Đang ăn thì có thông báo đúng 9h sẽ khai mạc, sát ngay cạnh chúng tôi đang ăn luôn.


Phần long trọng trang nghiêm đã bắt đầu rồi đây, tiếng Thái, tiếng Lào, Campuchia có đủ cả, tới lúc này tôi mới biết là có sinh viên các nước đông dương, rồi cả Hồng Kông (có 2 em bay qua), có vẻ rất đa dạng sắc màu đây, chúng tôi nghe như vịt nghe sấm, chủ yếu là nhìn, sau đó là những trò warm up cực thú vị, lần đầu tôi thấy vừa chơi vừa có tiếng trống đệm vào, do chính 1 thầy hướng dẫn chơi trên sân khấu, tiếng trống nghe thật thú vị, à tôi còn học thuộc được một bài tiếng Thái vui nhộn nữa, cứ bài đấy chúng tôi hát suốt trong những ngày ở đây. (King kang bei) Chương trình nhanh chóng kết thúc với những tiếng cười, chúng tôi tranh thủ chụp choẹt, làm màu đủ các kiểu, sau đó. 

Tới khoảng 12h00 chúng tôi lại lao vào những cuộc ăn, ẩm thực Thái luôn là những nguồn cảm hứng bất tận để tìm hiểu, ăn tới khoảng 13h00 thì leo lên xe bus đi tham quan thành phố, khá thú vị. Lại thêm những bất ngờ mới mở ra trước mắt, khi nhận ra rằng cái không gian quá sức rộng xung quanh tôi mới chỉ là một trường đại học thuộc thành phố này. Nhưng mà trước khi nghĩ ngợi nhiều tôi phải ăn bù lại để lấy sức đã.

NDGBAO

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi