Chuyển đến nội dung chính

Trì Hoãn - Căn bệnh trầm kha

Akrasia là một từ ám chỉ trạng thái về một người có những hành động mà không biết chắc việc đó có nên làm hay không. Hàm ý rằng bạn làm việc nào đó hiện tại dù biết mình nên làm việc khác. Akrasia có thể được tạm dịch là sự trì hoãn hoặc thiếu tự chủ. Một vách ngăn Berlin làm cản trở mọi ý định của bạn ngay từ lúc nó mới chỉ là ý nghĩ.


Hắn ta, đã đọc đi đọc lại cụm từ giải nghĩa ấy hàng trăm ngàn lần, trong các trang web mà bài nào cũng như bài nào vì một nỗi... copy từ chung một nguồn. Tá lả các bài viết về nguồn cơn của bệnh trì hoãn và vô vàn các cách thức giải quyết chúng. Hẳn là Hắn ta đang gặp phải một sự trì hoãn nào đó và đang cần ngay một phương thức cứu chữa, hay đúng hơn là một căn bệnh trầm kha, một căn bệnh vô hình không lây nhiễm, vì bản thân căn bệnh này đã tự nhen nhóm ở mỗi thâm tâm cá nhân chúng ta, chỉ trực chờ một ngày nào đó, âm thầm bộc phát ra.

Bệnh trì hoãn, đã nảy nở từ lâu trong tâm trí hắn, một cách oái ăm, bệnh lại trở nặng vào đúng tuổi 24, cái tuổi thanh xuân của cuộc đời. Hỡi ôi! Nếu Sida có thể kết liễu một kẻ nào đó trong cái thân xác héo mòn vì suy giảm hệ miễn dịch, thì căn bệnh trầm kha này, nó giết chết tuổi thanh xuân của một đời người, rồi từ đó một cái xác sống đúng nghĩa được hình thành, dù sống đến tuổi tám chục, nhưng tâm trí có lẽ, đã chết từ lúc đôi mươi.

Vội thả cái laptop xuống một bên giường, Hắn ta chồm dậy vớ tay lấy gói bánh đã ăn dở hôm qua, nhai rồm rộm, rõ kêu, rồi tiện tay, quăng ngay vào góc tường, bên cạnh những bao ni lông, cái hộp sữa không... đã ún hết từ sáng nay, kế đó là 2 cái cùi bắp nướng đã gặm đêm qua, bao mực rim còn đọng lại chút nước đường và đủ thứ cao lương mỹ vị với đa dạng hương thơm nặng mùi khác. 

Nhìn cái đống đó đầy ngao ngán, Hắn chậc lưỡi “Thôi, để mai dọn luôn một thể”, cái từ “mai” trong từ điển của Hắn hẵn là một tương lai gần... không xác định vì thực sự đã bao lần “mai” rồi, cái đống bầy nhầy đó một ngày càng phìn to ra, nhanh như người ta đang bụng chữa sắp vào giai đoạn nước rút vậy. 

Thò đôi chân đã dài móng xuống nền đất, uể oải Hắn bước vào phòng tắm, tay vén cái quần sịp đã mòn một vài lỗ rách, đứng trước cái bồn cầu và... đái, đái mạnh và thật to tiếng, sự sảng khoái từ từ hiện rõ trên mặt Hắn, xong, vội nhanh chạy ngay ra và nhảy lên, nằm quằn quại trên cái giường nệm êm ấm, nhìn lại cái phòng tắm còn sáng đèn, mặt ngái ngủ, hắn lầm bầm “Thôi, mai đái lần nữa rồi bấm nút xả vậy”.


Đêm nào cũng vậy, ngồi lướt lướt ít facebook, nhìn sự thành công của lũ bạn, Hắn thầm ganh tị đôi chút rồi vội bật qua các tab tin tức về kinh tế, thường là cafebiz, hay ybox.. thi thoảng cũng có háo hức với mấy bài viết về cuộc sống, những gương mặt thành công mà không ít trong số đó có những người nhỏ hơn và đang bằng tuổi của Hắn, từ ấy Hắn lại thầm nghĩ mình cũng sẽ làm được như vậy, như một liều thuốc bổ não, à chính xác hơn là thuốc an thần cho những kẻ đang thầm mộng tưởng. 

Những suy nghĩ về làm giàu, về thành đạt trong công việc vẫn luôn đeo bám Hắn, trong các dự định hàng ngày, trong những suy nghĩ lúc mới ra trường và cả từ lúc còn trên giảng đường nữa. Rồi chỉ chờ những dịp như thế, phải, chỉ đúng mỗi dịp như thế, sau khi đã hoạch định, vẽ vời đủ thứ về những việc phải làm để thành công, trong các cơn mơ, không chỉ lúc ngủ mà cả những khi ngồi một mình nữa, cái não ít nếp nhăn của hắn đã linh hoạt sáng tạo ra đủ thứ hào nhoáng, những thứ hay ho mà hắn có vẻ sẽ đạt được sau khi thành công... 

Thế sự nào ai ngờ, những lúc bắt tay vào làm, dù chỉ một điều nhỏ nhoi trong cái danh sách phải làm, thì vô tình một cách có sắp đặt, hắn cố ý vớ lấy một lý do nào đó để trì hoãn cái hành động đó lại, một nỗi sợ nho nhỏ nếu mắc lỗi sai, một sự bất lợi... có thể xảy ra khiến Hắn ta thôi làm cái việc nhỏ đó, v..v luôn có cái gì đó, một bức tường Berlin vô hình can ngăn những hành động bé nhỏ cho các hoạch định vĩ đại.

Những bài viết trong các cuốn sách Self-Help, những tin vịt của lều báo chỉ giúp hâm nóng những ý định về tương lai của Hắn ta, phần lớn là những ý định chợt bùng phát mỗi đầu ngày đi làm, sau khi làm về, trong những lần cà phê phố, và rồi đến tối, sau khi chìm sâu vào giấc ngủ, những cơn mơ sẽ xoa dịu nỗi đau bất lực của bản thân Hắn, bằng cách mường tượng ra những cái hay ho mà Hắn sẽ có khi đã thành đạt.

Và mọi thứ hào nhoáng ấy, thực sự chưa bao giờ có thể xảy ra được. Ấy vậy, mà Hắn lại vui với những suy nghĩ kiểu như thế mới chết chứ, thật đáng sợ, 2 năm trôi qua, những suy nghĩ ấy đã nuốt hết 2 năm tuổi xuân của Hắn, phí phạm vào những lần cà phê vô bổ, bỏ mặc Hắn bên dòng đời trôi thật nhanh như một trận cuồng phong, như một cơn lũ quét không cách gì cứu vãn. 

Một dân chơi lão luyện đương độ sung sướng, trong những trận máu lữa của xác thịt, thì có gì ngăn cản được tâm trí của họ nữa, để rồi trong một lần phát hiện nhiễm căn bệnh thế kỷ, lại bàng hoàng, lại uất ức thì liệu thời gian có cho phép được quay trở lại? Và Hắn ta, hơn lúc nào hết, tình cảnh này cũng không khá hơn những dân chơi kia là bao.


Sáng hôm sau, chợt tỉnh giấc sau lần chuông thứ năm (tính cho mỗi cái điên thoại, và Hắn có 2 cái lận lưng), thọt vội ngay bộ quần áo trên sàn nhà, dù đã hơn tuần rồi chưa giặt, lao nhanh vào nhà vệ sinh đái một phát cho hết mót, cùng lúc đó đã tranh thủ ngậm một ít nước máy, cho tạm an tâm về vấn đề răng miệng sạch sẽ, rồi hắn nhổ toẹt vào cái lavabo đã xanh một màu rêu ngọc bích, cái lavabo mà hắn tự nhũ sẽ cọ rửa mỗi tuần, cũng như cái bồn cầu đã ố vàng màu khả ái sau nhiều tháng chưa chùi. Luýnh quýnh, vừa bước ra cửa, Hắn giậm phải đống cao lương góc tường, lại lầm bầm “Trễ giờ mất, thôi chiều về dọn vậy”. 

Trên con xe cà tàng, với thói quen thường nhật, Hắn ta rẽ vào quán cà phê gần công ty, tranh thủ 5 phút cuối cùng làm ngụm cà phê sữa, để tỉnh táo cho một ngày mới, và cũng giành chút thời gian để tiếp tục suy ngẫm về các kế hoạch của bao đời tồn đọng…

Ngồi nhớ lại đêm qua, mặc cho đã quyết tâm tối về sau khi ăn cơm là sẽ ngồi bàn học tiếng Anh, nhưng Anh chưa lên tiếng đã có em út gọi, lại cả nể, lại là một lần nữa thôi vì là “Tuần ni anh em chưa gặp, thôi gặp gỡ công việc chút” – Hắn đã lý do như vậy trong đầu thì cố nhiên đó lại là một cái cớ rất chính đáng, thành thử đã vừa bước chân ra ngoài cửa, thì đúng tới khuya hắn mới mò về, mặc dầu chuyện công việc đó cũng chẳng lạ lẫm gì ngoài đề tài... lương lậu và nói xấu sếp. 

Thế đấy, mà không cần phải có bạn gọi, đến bữa thì là phải ra ngoài ăn cơm, có khi thì là stress quá... thôi cà phê một đêm cho đỡ chán, có lúc cũng không vì cái gì cả, và vào mỗi sáng như sáng nay thì lại ngồi thừ mặt ra đó, ngao ngán rồi ngẫm nghĩ. 

Chợt có bà vé số cứ chèo kéo bên tai, làm Hắn ta phân tâm, thêm bà lao công đang quét rác bên kia đường, bụi mù mịt tung bay làm cho cái khung cảnh thực đúng tâm trạng người nhìn, cũng mịt mù như tương lai của người đăm chiêu nhìn nó, chợt Hắn ta loé lên một suy nghĩ: “Đến rác còn không dọn được thì thành công cái nỗi mẹ gì”. 

Hôm nay, viết bài này thì cũng phải 3 lần viết giữa chừng để đó, rồi mới xong, chứ thường mọi ngày viết 1 bài thì 1 lần xong luôn, lại trì hoãn. Sáng nay đã đổ được cái bao rác trong bài có nhắc tới, đã tắm với dầu gội, cũng tập chút thể dục cho khoẻ người, riêng có mỗi cái môn ngoại ngữ vẫn chưa vào, và rõ ràng thay vì tối nay tôi học ngoại ngữ như kế hoạch thì lại ngồi mần cho xong cái bài blog này, lại thêm sự trì hoãn đáng xấu hổ. 

Viết cho một ngày thứ 5 đáng buồn của năm thứ 2 kể từ khi tốt nghiệp, mai là cuối tuần rồi, hy vọng không sa đà ăn chơi nữa dù thứ 7 tôi cũng có 1 cái hẹn của ông anh xa ở Sài Gòn mới về.

(Bài cũ từ web bị mất)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi