Chuyển đến nội dung chính

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P4)

Cô đơn, đi xem phim một mình, hành động bao cả rạp càng làm tăng thêm cảm giác đơn côi
Buồn, thì có nhiều kiểu buồn, và cô đơn, đôi khi cũng là một kiểu buồn như thế đó. Nhiều lúc tôi thầm cảm nghĩ, người lớn cô đơn không đáng sợ bằng một tuổi trẻ cô đơn. Bài này lại tiếp tục series nhật ký rên rĩ trên Zalo.
20/1/2017

"Không có cả hạnh phúc lẫn bất hạnh trên đời này, chỉ có sự so sánh tình trạng này với tình trạng khác, thế thôi. Phải đã từng muốn chết, Maximillen ạ, mới biết rằng sống là tốt đẹp biết bao....". Tôi dek thik đọc sách kiểu tự ép mình theo cái list mỗi ngày phải đọc được năm trang hay đại loại quyết tâm mỗi tuần một cuốn sách, những sách đã đọc phần lớn là từ người khác tặng, sách tặng, nó hay ko chỉ ở chỗ free. 

Cố nhiên sách chùa ai ko thik, thế nhưng mỗi cuốn sách khi nhận được từ ai đó đều mang một lý do nào đấy, và phải tại đúng thời điểm đấy, tại hoàn cảnh đấy, chỉ khi hội tụ những điều ấy, nội dung sách mới thật thú vị, hợp thời, theo cái kiểu đang đói mà ai cho miếng cơm trắng cũng thấy ngon, thấy nhớ suốt đời, chứ nếu đơn thuần chỉ ra tiệm chọn sách vì vài câu review dựt tít trên mạng, hay ảnh bìa bắt mắt, hoặc chỉ vì cái đầu đề theo mùa (như người iu cũ có ng iu mới :>..) thì có khi chỉ đọc cho qua đêm dài, để giết thời gian, và tự tìm lấy một niềm vui nho nhỏ vậy. 
Cuốn sách thứ 3 được tặng, sau 2 quyển Dế mèn phiêu lưu ký và Nanh trắng.
21/2

Giữa những nỗi niềm ngáo ngơ hàng đêm, sự gato vs lũ chúng bạn đang làm giàu mỗi ngày , làm lụng vất cmn vả :(( - mà thực ra là méo có việc làm nhưng vẫn phải suy nghĩ ra cái công trạng nào đấy để viết  báo cáo cuối buổi, thành ra suy nghĩ đến độ stress, có cái tạm gọi là vất vả :') , và niềm vui nho nhỏ cuối ngày là hai cái bánh cá phomai và quyển sách bé xinh, thôi thì em xin tập sống lành mạnh kể từ đây, sau bao ngày đọc hentai vs xem phim nghèo có lẽ đọc sách đem đến cảm giác thanh tao một chút chút, với cả stress méo còn ý viết blog, đọc sách kiếm tìm cảm hứng vại.

Công nhận khoái bác Phụng vãi c :3 đọc gần cmn hết sách bác, sao bác vội đi sớm, viết ít thế lày , lúc cần giả tạo thanh tao,  e biết tìm đọc sách của ai đêy ahuhu :-(( mà ăn bánh cá buổi tối hẻm biết có bị mập không.

Hồi xưa có đợt, không hiểu sao tự dưng thèm bánh cá ghê gớm, tối nào cũng phải mua 2 cái ăn cho đã.
24/2

Thức đêm mới biết đêm dài :') đêm thì quá dài mà sức em lại hạn hẹp, nhân tiện chạy job seeding cuối ngày sau một hồi cập rập tìm lại chút không gian im ắng về đêm mà mấy khi có được, không gió rít, không mưa rào, mèo hoang đêm qua cũng không còn kêu nữa, à mà có phải cuối ngày dek đâu, đã qua sáng rồi ấy chứ nhỉ.

Ah uhm dường như ngày mai chưa bao giờ trở lại, mỗi ngày mới ngỡ như là hôm qua trong vòng lặp dài vô tận những lối quen thói lề cũ cứ đều đều xoay vòng, mỗi một đêm dài làm bản thân cứ buồn ngủ nhưng cũng kịp đánh dậy đc ý thức đã nằm im rất lâu, bất chợt định thần, nghĩ suy cho nhiều rồi cũng lại để đó, nhường chỗ cho sớm mai lại tất bật lại xoay vòng.

Cà phê cuối năm cùng anh em gia đình ngoại, chút hạt điều rang thơm cùng ly bạc xỉu đá đầu sớm cho một chút cảm giác trong lòng.
4/3

Thường mỗi đêm trước khi đi ngủ tôi đều cố gắn tự nhủ là sẽ dậy thật sớm như một lời khuyên chân Chính của biết bao lều báo. Đúng 5h15, đồng hồ réo bên tai, tôi mơ màng nghe tựa như tiếng chuông điện thoại của ai vậy, à thì đúng rồi tôi để tiếng chuông báo thức giống chuông điện thoại cho dễ giật mình mà tỉnh giấc, nhưng ko! Rõ là cái tiếng chuông rè kia tôi đã nghe quá nhiều lần, nghe nhiều đến độ mỗi lần nó rung là tôi tự nhủ trong lòng "Đã mới 5h sáng rồi sao, ôi...". Đúng 6h30, lại tiếng chuông khác, tôi có 2 điện thoại, tiếng chuông khác bài bản hơn, một bài hát tạo cảm hứng mà tôi vô tình thấy trên mạng, và rồi vũ như cẩn 😜.

Đến 7h30, ahuhu quá đau buồn, như một cô gái không còn trinh nguyên sau đêm ái tình đầy cảm xúc, tôi thầm hối hận về những điều đã tự nhủ lúc tối qua, của tuần trước, và của cả năm ngoái, thật đáng buồn, nhưng có là sao vì đời vốn đã nhiều sự đáng buồn như thế :d mệt mủa đứng dậy, ỉa phát rồi tắm rửa, xịt thêm chút nước hoa cho có mùi trước khi đi lồm :')


13/3/2017

Ầm ầm! tiếng động từ xa vọng lại, nghe như bầy voi đang chạy thục mạng để tránh thú dữ, tiếng cười nói chanh chua, vang vào cái wc trước vp rồi từ wc dội ngược lại làm cho mọi ng ko khỏi rùng mình. Ly cf đang khuấy đã ngay ngắn trên bàn giấy, cốc mỳ giấy cũng đã pha xong, đậy kín chưa dám mở, trang eva vội tắt để thay vào đó là file excel đầy chữ và số liệu, ng mà ai cũng biết là ai đó, đã tới..chúa tể của muôn loài, đấng tối cao đầy quyền lực và là vị thánh toàn năng sẽ ban phước lành cho mọi con dân (ít ra là mấy con mọi đang ủ rủ làm việc trong vp này) vào đầu ngày 5 mỗi tháng, 

Hẳn bạn cũng đã ngờ ngợ thứ phước lành cao sang ấy, đơn giản nhưng cũng đầy phức tạp, mỏng manh nhưng lại rất có trọng lượng, có người thèm muốn kêu thơm, kẻ thanh tao lại ngờ vực kêu thối, đời lại phong cho nó là tiên, là phật, vâng, chính nó đây.. Tin tin, tiếng chuông chùa, á nhầm chuông đt reo lên làm tôi chợt tỉnh :') đm thì ra đang mơ. Mới đó mà blog cũng viết đc tròn 30 bài, in sách bán chak ok ace nhỉ x-)

20/3

Hắn ta, đã đọc đi đọc lại cụm từ giải nghĩa ấy hàng trăm ngàn lần, trong các trang web mà bài nào cũng như bài nào vì một nỗi copy từ chung một nguồn. Bài viết về nguồn cơn của bệnh trì hoãn và vô vàn các cách thức giải quyết chúng, hẵn là hắn ta đang gặp phải một sự trì hoãn nào đó mà cần phương thức cứu chữa, hay đúng hơn là một căn bệnh trầm kha, một căn bệnh vô hình không lây nhiễm, vì bản thân căn bệnh này đã tự nhen nhóm ở mỗi thâm tâm cá nhân chúng ta, chỉ trực chờ một ngày nào đó âm thầm bộc phát. 

Bệnh trì hoãn, đã phát vào tâm trí hắn, vào đúng năm 24, cái tuổi thanh xuân của cuộc đời. Hỡi ôi! Nếu Sida có thể kết liễu 1 kẻ nào đó trong cái thân xác héo mòn vì suy giảm hệ miễn dịch, thì căn bệnh trầm kha này, nó giết chết tuổi thanh xuân của một người, rồi từ đó một cái xác sống đúng nghĩa được hình thành, dù sống đến tuổi tám chục, nhưng tâm trí đã chết từ lúc đôi mươi.

Vì cái bịnh trì hoãn mà đã bao lâu ni, quên mợ mất cái task list to do của mền là viết blog mỗi đêm thâu :Q
Ảnh chụp lại quán cà phê quen thuộc trên đường đến công ty - Nơi cho ra câu chuyện ngắn Ngày 8 tiếng, đời công sở
23/3

Thường thì luôn có cái gì đó, một bức tường Berlin vô hình can ngăn những ý định bé nhỏ khi mới nhen nhóm trong đầu :-< 

Những bài viết trong các cuốn sách Self-Help, những tin vịt của lều báo chỉ giúp hâm nóng những ý định về tương lai của Hắn ta, phần lớn là những ý định chợt bùng phát mỗi đầu ngày đi làm, sau khi làm về, trong những lần cà phê phố, và rồi đến tối, sau khi chìm sâu vào giấc ngủ, những cơn mơ sẽ xoa dịu nỗi đau bất lực của bản thân Hắn, bằng cách mường tượng ra những cái hay ho mà Hắn sẽ có khi đã thành đạt, và mọi thứ hào nhoáng ấy, thực sự chưa bao giờ có thể xảy ra được. Ấy vậy mà Hắn lại vui với những suy nghĩ kiểu như thế mới chết chứ, thật đáng sợ, 2 năm trôi qua, những suy nghĩ ấy đã nuốt hết 2 năm tuổi xuân của Hắn, phí phạm vào những lần cà phê vô bổ, bỏ mặc Hắn bên dòng đời trôi thật nhanh, như một trận cuồng phong, như một cơn lũ quét dek cách gì cứu vãn. :') Đậu xanh ;! 

Vít stt chế mà ren thê lương vãi c p-( tự viết tự chán cmn đời lun ;xx 

Đi xem phim 1 mình, tự chụp lại 1 tấm, 1 là để làm kỷ niệm, 2 là để có ít tư liệu viết Blog
25/3

Phim 5 anh em siêu nhưn, nghe đồn coi xong sẽ được về tuổi thơ, rồi lúc nghe cái nhạc điệu quen thuộc gao gao ranger nó bật lên thì phải đứng dậy mà oà khóc vì cảm xúc dạt dào như vài content dạo nào đó đã viết nhằm review phim trên mạng :WIPE Douma coi dài hai tiếng tịt hết mợ cảm xúc 😐 vs cả buồn ngủ |-) chak là do coi xuất cmn khuya 😗 mà nhờ vại thành thử bao nguyên rạp, phấn khích quá nhờ bạn nhân viên chụp giùm một bô để về có cái tự kỷ :> chớ tự selfie thì cũng hơi kỳ mà cũng ko chụp thấy hết rạp được, h ngồi nhìn lại ảnh tự dưng thấy cái rạp trống không, cũng như nỗi lòng của bản thân vại :(( ôi thôi ! Hỡi hè kia, xin hãy về nhanh, để cho êm bớt lạnh lòng p-( để cho có dịp được tung tăng trên biển sáng, tắm táp cho sạch ghẻ với sảy :-(( chớ dạo người ngợm h ngứa bm ngủ dek đc :Q 

Ah vì là thứ 6 coi tới hơn 12h về, đến nhà mở cửa nằm cái bẹt lên giường lăn vào đống gối ngũ lun một giấc tới trưa hôm sau, ngẫm lại mới hỉu cái hạnh phúc đáng quý cõi trần gian mà bấy lâu ta đã cất công tìm kiếm :3.

Đảm bảo tính chất nhật ký Zalo - Nội dung giữ nguyên ký tự, viết tắt, teen code... icon trên Zalo. 

30/6/2019 - NDGBAO

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi