Tiết trời Toronto vào giữa thu luôn khiến mấy đứa du học sinh phải kiếm tìm điều gì đó để hâm nóng bản thân chút ít, có thể là chút hơi men cho ấm lòng, hay ùa vào một hàng karaoke nào đó để ca cho ấm cổ.
Karaoke với Công ty cũ, làm với tụi Tây, mỗi lần đi hát là đủ thứ loại ngôn từ với mọi sắc thái khác nhau |
Nếu như có ai đó hỏi vu vơ, âm nhạc có ý nghĩa như thế nào trong đời sống này, thì tôi sẽ dắt họ đi hát Karaoke ngay, sau mỗi chầu nhậu tâm sự về cuộc đời. Một cách tự nhiên và chân thật nhất, từ một đứa ít hát và nhác nghe nhạc, vào đại học, tôi tự dưng có niềm vui đến lạ khi đặt chân vào cái phòng đèn sân khấu mini này, để mà được cất tiếng ca, để hát một bài hát, như dịp thổ lộ nổi lòng một cách rất văn thơ, mà không cần phải rên rĩ thảm thương âu sầu, như cách người ta than thân trách phận mỗi khi có ai đó hỏi đến.
Mỗi khi yêu đơn phương, thầm thương trộm nhớ ai đó, thì chắc chắn tôi sẽ chơi luôn ca khúc Tình đơn phương, hay trái tim bên lề ngay vừa mở cửa bước vào phòng Kara, hay đang chán đời về thế giới nhân sinh đầy rẫy thương đau, "Thói đời" sẽ là một lựa chọn. Đôi khi, để bớt chàm chán và có phần sang chảnh, tôi cũng hay hát "Forever and one" hay "500 miles", mấy ca khúc tiếng Anh luôn được ưu tiên, phần vì méo đứa nào hát theo được, giúp loại bỏ mấy thành phần phá đám, phần thì mình là dân kinh tế, ngoại ngữ đôi khi nó phải thể hiện theo cách ấy!. Đến Toronto, tự tôi cũng tìm được được sự đồng cảm trong các ca khúc cũ, sau khi xem series film "Sex education" trên Netflix (xin dùng chùa tài khoản) với "Love really hurts without you" hay "Good book"...
Già rồi đi du học phải chơi với con nít, đôi lúc thấy hồi xuân, nhưng cũng lắm khi cảm giác lạc cmn loài. |
Và bạn ơi! Nếu có những điều ngại ngùng chưa dám nói, những lần thổn thức đêm khuya chưa biết giải bày cùng ai, tốt nhất hãy mở lòng và thả lời vào những bài hát, chứ đừng giữ khư khư trong con tim, để rồi ngậm ngùi trong cô đơn. Vì là lời bài hát, đa phần cũng chẳng khác chi lời tự sự của một ai kia, và nếu ta có thể thấy mình trong bài hát, thì cứ bật nhạc lên và hát thôi.
Tôi có biết vài đứa bạn, thỉnh thoảng có đi Karaoke một mình, lúc đầu thì nghe thật bệnh và có chút mùi tự kỷ, nhưng biết đâu được, hồi trước khi tôi còn hay chê bai mấy đứa ngồi cà phê một mình thì đến lúc đang viết bài này đây tôi lại vẫn và thích ngồi cà phê một mình đấy thôi. Nếu có một ngày nào đó, bạn vô tình thấy một ai đó đặt phòng Karaoke và hát một mình, xin chớ vội cười, vì biết đâu rằng, đó có thể là tôi, hay chính là bạn ở một tương lai không xa khác.
Karaoke với công ty, khi ca hát là chất keo kết dính tình bạn. |
Hoặc nếu bạn không thích hát? Cũng chẳng vấn đề gì, vì nghe hát đôi khi cũng là một liều thuốc bồi bổ cho tâm hồn, dù rằng thuốc đắng dã tật và tiếng hát của lũ bạn, không đắng cay thì cũng là chua chát. Tất nhiên, không thể so sánh lũ bạn mình với ca sỹ được, vì nếu chúng nó là ca sỹ, thì đâu có rãnh mà hát không không cho mình nghe. Ấy thế mà, trong những cuộc vui ở Karaoke, đôi lúc mệt lã vì hơi men, hay vì stress trong công việc, tôi lại thích thả mình trong tiếng nhạc xập xình, cùng sự tru tréo của đám bạn, những điều như vậy giúp tôi có chút cảm nhận về cuộc sống quanh đây, thay vì ngồi nghe một bản tình khúc của Tuấn Ngọc trên đường về nhà.
Và trong các cuộc vui có Em, người tôi thầm thương trộm nhớ, tôi thích lặng lẽ được ngồi 1 bên đối diện, nhìn và nghe Em hát, dù Em hát đéo hay mẹ gì, ấy đơn giản là vì thích thế thôi. Rồi có những lúc tim tôi như thắt lại, khi nhìn Em vui vẻ song ca cùng người khác, mà bản thân với sự tự ti bẩm sinh đã chẳng thể làm gì, không dám hát cùng em, và cũng chẳng thể ngỏ lời chân tình. Rồi cuối cùng, tôi chỉ dám thả lòng mình vào một vài ca khúc tình cảm quê mùa, để rồi có thể, Em và lũ bạn láo nháo kia, nghe thoáng qua như một trò vui góp thêm vào của tôi. Hết giờ hát, tôi, Em và hội bạn ra về, Em vẫn đương vui với người khác, còn tôi, sau khi trút nỗi lòng vào ca từ, lại lang thang về một mình trong đêm vắng, tự hỏi liệu hát ca có thực sự quên đời.
19/10/2019 NDGBAO
Nhận xét
Đăng nhận xét