Chuyển đến nội dung chính

Tôi la cà, từ cà phê nơi Đà thành đến chốn Tô thành

Những lần còn nhỏ, tôi theo chân ông già vào hàng cà phê quen thuộc trên con đường Trần Phú, nhâm nhi ly bạc xỉu, trong khi chờ ba ngồi tán dóc với mấy ông bạn đồng nghiệp. Những mùi cà phê rang xay hoà cùng mùi khói thuốc lá, đã làm cho bản thân tôi, không biết tự bao giờ, nghiện cái cảm giác đăm chiêu, suy nghĩ xa xăm bên ly cà phê phin.
Cà phê Daklak, nơi hay lui tới của tôi mỗi khi cần gặp bạn bè.

Ở cái xứ Đông Lào này, cà phê cũng được cho là đặc sản, có câu chuyện hẵn hỏi, có thương hiệu và tên tuổi, lại đa dạng lắm thay, từ Arabica, Culi hay là Cherry (cà phê mít)... thoạt nhiên, những danh từ mỹ miều đó tôi chẳng bao giờ nhớ đến, chẳng qua viết về Cà phê thì phải google search ít thông tin, bỏ vào bài cho nó có phần sang chảnh. Ý là, một kẻ thèm cà phê như tôi, chẳng quan tâm nhiều đến loại cà phê nào, xuất sứ ra làm sao, cái tôi để tâm là vị cà phê, mà kỳ thực cái lưỡi trần tục của tôi cũng chẳng phải tài hoa đủ để nhận định loại cà phê qua một lần uống thử, cái vị cà phê trong tôi là vị đắng đắng nhưng không gắt, có thể chua nhẹ chút chút ở cổ họng, nhưng phải có ti tí ngọt của sữa đặc hoặc đường cát trắng, cái vị ấy trong tâm trí tôi khác nhau không phải ở tên gọi của giống cà phê làm ra nó, khác nhau là ở mỗi khung cảnh, thời điểm khác nhau khi ngồi cà phê, vị cà phê trôi qua cổ họng tự nó sẽ đa dạng như cái tâm đa tình của người đương uống. 


Những năm tháng bon chen ở quê nhà Việt Nam, sáng tôi sẽ làm một ly cà phê trước khi vào làm, hoặc trước khi đi học, chiều thì tranh thủ tạt ngang một góc cà phê sau giờ học hay tan ca làm. Tối đến thì lại tranh thủ làm ly cà phê hóng cơn gió cuối chiều, để cảm nhận được cái ý nghĩa của một ngày khi nó gần kết thúc. Một người đi đường, đi đi về về một con đường hàng ngày, nếu có mảy may để ý một kẻ áo sơ mi, quần tây chiều nào cũng ngồi đúng một quán, ngay 1 góc cà phê hẳn sẽ có phán xét về một thế hệ vô công rổi nghề, chỉ biết ngồi cà phê đốt thời gian, nhưng mà người ta nào biết đâu được, đó cũng có thể là tôi, một con người đang tận hưởng những khoảnh khắc hiện tại của một con người đúng nghĩa, là suy tư về quá khứ, là nhìn nhận cái hiện tại và đôi lúc mơ mộng về tương lai. 


Những lần cà phê một mình, tôi thích tự nghiền ngẫm cái cảm giác hiện tại, để ghi nhớ thật sâu trong tâm trí rằng bản thân ta đang suy nghĩ gì, đang làm gì và sẽ làm gì tại từng thời điểm cụ thể trong một kiếp sống. Để một thời gian trôi qua, có thể là một tháng sau đó, hay một năm sau đó, tôi lại có dịp mường tượng thật chân thật những điều mình đã trải qua trong quá khứ, những lần mình đắn đo, như thể mình đã từng là ai, đã từng sống như thế nào ...v..v vốn là một cách để tôi có nghị lực trãi qua những suy tư tiêu cực trong cuộc sống, để không phải đánh mất chính bản thân mình vì những hào nhoáng hay mộng tưởng của thế tục.


Uống nhiều đến độ, mỗi dịp lễ tết là auto có quà từ chủ quán

Ngày rời Đà Nẵng bay đi Toronto, tôi đã cảm giác ai rồi cũng sẻ khác, chắc hẳn là phải từ bỏ thói quen cà phê cóc mỗi ngày, để được nhanh chóng hoà nhập vào cuộc sống có phần xô bồ nơi đất khách quê người.

Toronto có cái se lạnh đầu thu như tiết trời Đà Lạt, có những con đường dốc thoi thỏi, quanh co như thành phố ngàn hoa, một nơi lý tưởng cho người thích cà phê và yêu cái cách nhâm nhi cà phê. Nhưng không, trò đời vốn là một trò chơi bù trừ, đất Tô thành, đớn đau thay lại không có cái vị cà phê như ở Việt Nam, không có cái hàng cóc lề đường nơi người ngồi nhâm nhi từng ngụm cà phê mặc cho nắng gió và bụi xe. Nhưng mà cái sự rãnh rỗi lúc mời qua và cảm giác cô đơn cồn cào nơi xa lạ, đã khiến bản thân tôi phải tập làm quen, thích nghi từng chút một cái loại cà phê như người ta pha ra từ một phin đến lần nước thứ năm, là vị béo của sữa tươi chứ không phải sữa đặc, là ngồi thẳng lưng nhìn dòng người qua khung kính chứ chẳng phải bên lề thế gian. 

Cà phê phin đúng vị quê nhà, quán Dế Mèn trên đường Queen

Ở Tô thành một năm hơn, cũng có bạn bè, rồi cũng la cà nhiều hàng quán cà phê lớn bé, cũng có dịp thử vài quán cà phê Vietnamese, cố nhiên, vị cà phê dù đúng là mùi rang xay như hồi còn ở Việt Nam, nhưng cái chất đắng ở cổ họng sau khi uống, thực chẳng bao giờ như hồi ở quê nhà. Thôi thì có còn hơn không, những lần buồn việc, buồn học và cả buồn tình, tôi phải tự thiết kế cái khung cảnh cà phê cho riêng mình, đó là những lần đi bộ ra đến ngã tư Sheppard Yonge, đến Tim Hortons gọi cà phê và ngồi đăm chiêu, đó là những lần bắt xe bus đến khu phố tàu ngã tư Spadina College để được hít mùi cà phê rang say từ Daklak, cũng là những lần đạp xe đi mua cà phê rồi lội ngược về tìm chỗ ghế đá, ngồi uống nhìn ngắm mây bay. Những lúc đó, mọi xáo trộn trong cuộc sống, những bề bộn trong suy tư như được xếp gọn và một bên, để cho tâm hồn tôi được thư thả chút ít, đặng cảm giác cuộc sống này còn chút ý nghĩa, tiếp thêm động lực sống qua ngày.


Những lần cà phê một mình ấy, tôi đã có dịp ngẫm lại bản thân rằng có điều gì cần thay đổi, và liệu có thực sự phải đổi thay chính con người mình, vì ai vì cái gì? Có những đợi chờ liệu sẽ xứng đáng, hay phải đánh đổi để giành lấy cho bằng được. Nhờ những lần ấy, tôi lại gia giảm được cái tham vọng đang chực chờ dâng cao, xoá nhoà những chạnh lòng của bản thân, và vẻ thêm những màu sắc tích cực về cuộc sống. Nếu như được ngồi ở quán cà phê cóc quen thuộc tại Đà Nẵng, tôi sẽ dễ dàng bắt gặp được những con người đồng cảnh ngộ, dù mỗi người ngồi một ghế, nhưng ít ra là có nhiều người cà phê một mình ngồi một góc như tôi. Ở bên xứ lá phong này, ngồi cà phê thơ thẩn một mình, nhìn quanh một lượt chắc có mỗi mình tôi, thành thử nếu cảm giác cô đơn, sẽ là cô đơn nhân thêm nhiều lần. Nếu mà có một chút buồn thoáng qua, cũng sẻ là nhiều chút buồn thoáng qua.

Không còn hàng ghế cóc như trước, Toronto là những chiều đạp xe mua cà phê rồi ra công viên ngồi

Ở lâu chỗ nào, dù là gian khổ, chẳng mấy khi vui, cũng thành ra thân thuộc, những lần rong chơi cùng bè bạn, đi vu vơ một mình, tôi may mắn tìm ra được những điểm cà phê quen thuộc, nơi tôi có thể đến mỗi khi buồn mà không phải suy nghĩ nên đi đâu. Chính những cái quen thuộc nhỏ bé đó đã làm tôi cảm thấy có chút gắn bó với đất Tô thành này từng chút một, dù rằng thời gian qua, vui thì ít, mà buồn thì có phần chỉnh hơn. 


"People need people", câu nói trong series phim Sex and Education đã giúp tôi hiểu hơn về mối quan hệ giữa người và người trong cuộc đời này, và vì sao chúng ta lại cảm thấy cô đơn, và liệu khi cô đơn có cần phải tìm kiếm tình yêu để bù lắp, hay chỉ đơn thuần là một người bạn tri kỷ tâm giao. Nhưng trước hết, tôi nghĩ mỗi bản thân chúng ta cũng cần tự tâm giao với chính mình, để được lắng nghe và hiểu rõ bản thân hơn, và nhờ đó, hình thành nên sức hút, hấp dẫn những người cần đến bên đời mình, đến bên mình. Qua những lần cà phê một mình, tôi đã có những cơ hội được trò chuyện như vậy...với bản ngã của chính tôi. Còn bạn, bạn có từng đã một lần cà phê một mình?

DGBNGUYEN 16/10/2020 

Nhân một ngày âm u, gió mạnh, cái không khí ảm đạm cuối Thu đã khiến một trái tim tưởng chừng là sắt đá phải thành ra yếu mềm. 








Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi