Trong những tháng ngày còn cắp sách đến trường, chỉ thích mỗi chủ nhật, mặc dù chủ nhật vẫn phải đi học thêm, nhưng ít ra vẫn đỡ hơn đi học trên trường cả một ngày dài. Và cái sở thích đó vẫn chẳng đổi thay đến khi vào đại học, tốt nghiệp ra trường, rồi đi làm.
Nhà gần ngay biển cơ mà bị lười dậy sớm, thành thử lâu lâu mới trầm mình một lần cho đời bớt nhạt |
Những ngày thứ sáu, vào mỗi cuối giờ chiều, mặc dù công việc có đôi chút gọi là sấp mặt, nhưng vẫn thấy vui vui, có chút nao nao trong lòng, vì biết rằng, sau 5h30 chiều là ta sẽ có 2 ngày cuối tuần xả hơi. Thông thường từ thứ 5 hoặc sáng thứ 6, trong đầu tôi đã định sẵn cho bản thân những thứ sẽ phải làm, những kèo nào sẽ phải đi và những ai sẽ phải gặp, dù cho những hoạt động nghe vẻ rất gì và này nọ kia chỉ quanh đi quẩn lại 3 chữ "đi cà phê". Lâu lâu hứng thì sáng đi tắm biển, tối về coi phim một mình, hoặc phá cách thì tôi lại hú đám bạn đèo nhau lên lưng chừng núi gần thành phố, dựng cái lều ngủ qua đêm, đặng hít ít không khí trong lành chút sớm mai, cũng như lai rai tâm sự mỏng về cuộc sống vào đêm trước đó.
Đẻ ra trúng cái nơi sông hồ biển núi gì cũng gần sát bên, thành thử cuộc sống thấy nhẹ nhàng đôi chút, lúc buồn có chỗ để xả |
Cuối tuần trong tôi vẫn luôn là thứ 7 hoặc chủ nhật đôi khi ham vui có thể xin off ngày thứ 6 cho trọn vẹn một đợt nghỉ dài. Những năm tháng suy nghĩ ngây thơ đó có chút đổi thay khi tôi xách vali đến nơi xứ người xa lạ, sau gần 2 năm trời vùi mình trong góc phòng lúc ở nhà, đến vùi mình nơi góc bếp ở chỗ làm, những ngày cuối tuần trong tôi có thể là bất cứ ngày nào ... được cho nghỉ. Chắc là do ở Việt Nam chưa đi làm mấy ngành dịch vụ như nhà hàng hay khách sạn, nên phải sang đến bên nơi đất khách quê người này, làm quần quật trong một nhà hàng nho nhỏ bên con đường Dundas tấp nập, tôi mới chợt nhận ra ngày nào mình được nghỉ ấy là ngày Chủ Nhật. Cái ý đó cũng tựa tựa như cái câu hát của anh Đen Vâu "Ngày mình đi với nhau ấy là ngày đẹp trời".
Cũng như trong thâm tâm, bất giác nhận ra rằng, bình yên là khi ta tự cảm nhận thấy chứ chẳng cần phải tìm ở đâu xa. Những điều mà tuổi trẻ từng khao khát, thèm muốn có được, chỉ để thỏa mãn cái nhu cầu được vui vẻ, được sung sướng, giờ đây tự bản thân cũng có thể tìm thấy nơi góc vườn, mỗi khi chiều về trong những ngày không phải đi làm, một ly cà phê cùng một cây đàn ukulele đã đủ đánh bật mọi nỗi muộn phiền đi theo từng âm điệu réo rắt nhưng có đôi lúc... chập chừng do quên nốt.
Và trong những ngày cuối tuần đó, đặc biệt sau những ngày làm quần quật hơn 10 tiếng, tôi đã biết cách tận hưởng trọn vẹn một ngày nghỉ như thế nào, chẳng phải kiểu ngồi cà phê 3 tiếng buổi sáng 3 tiếng buổi chiều như những năm tháng còn ở Đà Nẵng. Vì là sống xa nhà, nên cả tuần nếu có ngày nghỉ sẽ dành ra ít thời gian dọn phòng, giặt đồ, dậy sớm chút thì ăn sáng cho đàng quàng với một bữa tự nấu thay vì gặm donuts, hay muffins... kế đến là tập tành vài món tài lẻ như là đánh đàn nhằm tăng thêm cơ hội có gấu nhưng thực ra để giải quyết bệnh tự kỷ là chính, đến chiều thì vẫn phải la cà nước nôi cùng bè bạn, mỗi tuần gặp một đứa cho khỏi ớn và cũng là để kiếm chủ đề mới nói cho ... có chuyện để nói.
Duy chỉ có một điều sau khi tốt nghiệp, đã dự tính sẵn trong đầu vẫn chưa làm được, đó là sắm con máy tính ra cho việc tự học thêm một ngành nghề mới, nhưng bản tính chây ỳ trì hoãn bổng dưng bộc phát lại, đã ngăn cản cái ý định cao cả đó.
Những người nói đạo đức thường sống như l, nhưng hên là mình ít nói, đặc biệt là khi ăn vì sẽ giảm năng xuất. |
Rất may là bản thân tôi vẫn thủ sẵn cho mình những nhóm bạn cùng tiến trên Facebook, để mỗi khi bị quên hoặc cố tình quên cái dự định học hành kia, thì tôi lại được dịp nhắc nhớ mỗi khi thấy chúng nó bàn tán chuyện công việc, sự nghiệp và cả trao dồi thêm những kiến thức mới. Cơ mà đợi người ta gợi nhớ có vẻ cũng chưa đủ, nếu gặp đứa bạn nào trong các cuộc nói chuyện, tôi đều có một lời khuyên chung là học không bao giờ thừa, và rằng đừng vì ít tiền đi làm đang có mà quên đi cái con đường học hành của bản thân. Nhưng chúng nó đâu có biết rằng, những lời khuyên cao cả từ một người có vẻ là từng trãi kia, bản thân người khuyên cũng đáng chán biết chừng nào! Thôi thì nhắc người cũng là tự nhắc mình, đó cũng là cách tôi tự nhắc nhớ bản thân con đường nào cần đặt chân đến để tránh chút ảo tưởng hiện thời mà lầm đường lạc lối.
Lâu lâu giả vờ dỗi bạn để được ăn chùa một bữa, cả Toronto có mỗi nó hiểu rõ mình nói cái gì, mấy đám khác mình nói gì cũng nghe không ra, hơi buồn. |
Đôi khi sau một hai tuần làm việc, đi ăn cùng nhau một buổi chiều tự dưng thấy đáng quý và đáng nhớ, có người thực dụng đọc qua câu này sẽ cho rằng do chưa đủ yêu thương, nhưng kỳ thực cái gì quá cũng không tốt, gặp nhau nhiều quá lại dễ gây lộn. Cái ý đó tôi đã có dịp được đúc kết sau vài tháng thất nghiệp, vì ngày nào cũng réo gọi con bạn thân ra quán nước, cà phê, trà sữa, nhưng bị em nó hững hờ, tôi đã cách ly nó vài tháng sau đó cho nó biết tình bạn cao quý có không giữ mất đừng tìm. Còn về cách quản lý thời gian gặp người yêu, thì tôi chưa có cơ hội để kết luận nên xin không bàn thêm.
NDGBAO 26/08/2021
Nhận xét
Đăng nhận xét