Chuyển đến nội dung chính

Những ngày chủ nhật!

Trong những tháng ngày còn cắp sách đến trường, chỉ thích mỗi chủ nhật, mặc dù chủ nhật vẫn phải đi học thêm, nhưng ít ra vẫn đỡ hơn đi học trên trường cả một ngày dài. Và cái sở thích đó vẫn chẳng đổi thay đến khi vào đại học, tốt nghiệp ra trường, rồi đi làm.

Nhà gần ngay biển cơ mà bị lười dậy sớm, thành thử lâu lâu mới trầm mình một lần cho đời bớt nhạt

Những ngày thứ sáu, vào mỗi cuối giờ chiều, mặc dù công việc có đôi chút gọi là sấp mặt, nhưng vẫn thấy vui vui, có chút nao nao trong lòng, vì biết rằng, sau 5h30 chiều là ta sẽ có 2 ngày cuối tuần xả hơi. Thông thường từ thứ 5 hoặc sáng thứ 6, trong đầu tôi đã định sẵn cho bản thân những thứ sẽ phải làm, những kèo nào sẽ phải đi và những ai sẽ phải gặp, dù cho những hoạt động nghe vẻ rất gì và này nọ kia chỉ quanh đi quẩn lại 3 chữ "đi cà phê". Lâu lâu hứng thì sáng đi tắm biển, tối về coi phim một mình, hoặc phá cách thì tôi lại hú đám bạn đèo nhau lên lưng chừng núi gần thành phố, dựng cái lều ngủ qua đêm, đặng hít ít không khí trong lành chút sớm mai, cũng như lai rai tâm sự mỏng về cuộc sống vào đêm trước đó.

Đẻ ra trúng cái nơi sông hồ biển núi gì cũng gần sát bên, thành thử cuộc sống thấy nhẹ nhàng đôi chút, lúc buồn có chỗ để xả

Cuối tuần trong tôi vẫn luôn là thứ 7 hoặc chủ nhật đôi khi ham vui có thể xin off ngày thứ 6 cho trọn vẹn một đợt nghỉ dài. Những năm tháng suy nghĩ ngây thơ đó có chút đổi thay khi tôi xách vali đến nơi xứ người xa lạ, sau gần 2 năm trời vùi mình trong góc phòng lúc ở nhà, đến vùi mình nơi góc bếp ở chỗ làm, những ngày cuối tuần trong tôi có thể là bất cứ ngày nào ... được cho nghỉ. Chắc là do ở Việt Nam chưa đi làm mấy ngành dịch vụ như nhà hàng hay khách sạn, nên phải sang đến bên nơi đất khách quê người này, làm quần quật trong một nhà hàng nho nhỏ bên con đường Dundas tấp nập, tôi mới chợt nhận ra ngày nào mình được nghỉ ấy là ngày Chủ Nhật. Cái ý đó cũng tựa tựa như cái câu hát của anh Đen Vâu "Ngày mình đi với nhau ấy là ngày đẹp trời".


Cũng như trong thâm tâm, bất giác nhận ra rằng, bình yên là khi ta tự cảm nhận thấy chứ chẳng cần phải tìm ở đâu xa. Những điều mà tuổi trẻ từng khao khát, thèm muốn có được, chỉ để thỏa mãn cái nhu cầu được vui vẻ, được sung sướng, giờ đây tự bản thân cũng có thể tìm thấy nơi góc vườn, mỗi khi chiều về trong những ngày không phải đi làm, một ly cà phê cùng một cây đàn ukulele đã đủ đánh bật mọi nỗi muộn phiền đi theo từng âm điệu réo rắt nhưng có đôi lúc... chập chừng do quên nốt.


Và trong những ngày cuối tuần đó, đặc biệt sau những ngày làm quần quật hơn 10 tiếng, tôi đã biết cách tận hưởng trọn vẹn một ngày nghỉ như thế nào, chẳng phải kiểu ngồi cà phê 3 tiếng buổi sáng 3 tiếng buổi chiều như những năm tháng còn ở Đà Nẵng. Vì là sống xa nhà, nên cả tuần nếu có ngày nghỉ sẽ dành ra ít thời gian dọn phòng, giặt đồ, dậy sớm chút thì ăn sáng cho đàng quàng với một bữa tự nấu thay vì gặm donuts, hay muffins... kế đến là tập tành vài món tài lẻ như là đánh đàn nhằm tăng thêm cơ hội có gấu nhưng thực ra để giải quyết bệnh tự kỷ là chính, đến chiều thì vẫn phải la cà nước nôi cùng bè bạn, mỗi tuần gặp một đứa cho khỏi ớn và cũng là để kiếm chủ đề mới nói cho ... có chuyện để nói. 


Duy chỉ có một điều sau khi tốt nghiệp, đã dự tính sẵn trong đầu vẫn chưa làm được, đó là sắm con máy tính ra cho việc tự học thêm một ngành nghề mới, nhưng bản tính chây ỳ trì hoãn bổng dưng bộc phát lại, đã ngăn cản cái ý định cao cả đó. 

Những người nói đạo đức thường sống như l, nhưng hên là mình ít nói, đặc biệt là khi ăn vì sẽ giảm năng xuất.

Rất may là bản thân tôi vẫn thủ sẵn cho mình những nhóm bạn cùng tiến trên Facebook, để mỗi khi bị quên hoặc cố tình quên cái dự định học hành kia, thì tôi lại được dịp nhắc nhớ mỗi khi thấy chúng nó bàn tán chuyện công việc, sự nghiệp và cả trao dồi thêm những kiến thức mới. Cơ mà đợi người ta gợi nhớ có vẻ cũng chưa đủ, nếu gặp đứa bạn nào trong các cuộc nói chuyện, tôi đều có một lời khuyên chung là học không bao giờ thừa, và rằng đừng vì ít tiền đi làm đang có mà quên đi cái con đường học hành của bản thân. Nhưng chúng nó đâu có biết rằng, những lời khuyên cao cả từ một người có vẻ là từng trãi kia, bản thân người khuyên cũng đáng chán biết chừng nào! Thôi thì nhắc người cũng là tự nhắc mình, đó cũng là cách tôi tự nhắc nhớ bản thân con đường nào cần đặt chân đến để tránh chút ảo tưởng hiện thời mà lầm đường lạc lối.

Lâu lâu giả vờ dỗi bạn để được ăn chùa một bữa, cả Toronto có mỗi nó hiểu rõ mình nói cái gì, mấy đám khác mình nói gì cũng nghe không ra, hơi buồn.

Đôi khi sau một hai tuần làm việc, đi ăn cùng nhau một buổi chiều tự dưng thấy đáng quý và đáng nhớ, có người thực dụng đọc qua câu này sẽ cho rằng do chưa đủ yêu thương, nhưng kỳ thực cái gì quá cũng không tốt, gặp nhau nhiều quá lại dễ gây lộn. Cái ý đó tôi đã có dịp được đúc kết sau vài tháng thất nghiệp, vì ngày nào cũng réo gọi con bạn thân ra quán nước, cà phê, trà sữa, nhưng bị em nó hững hờ, tôi đã cách ly nó vài tháng sau đó cho nó biết tình bạn cao quý có không giữ mất đừng tìm. Còn về cách quản lý thời gian gặp người yêu, thì tôi chưa có cơ hội để kết luận nên xin không bàn thêm.


NDGBAO 26/08/2021






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi