Chuyển đến nội dung chính

Sống đơn giản cho đời thanh thản

Là câu cửa miệng tôi thường khuyên lũ bạn, bạn già, bạn trẻ, bạn trai, bạn gái hay dù là những người bạn đang trong một mối quan hệ chưa xác định. Một câu trả lời chung cho mọi sự than khổ ở đời mà tôi nghe được.

Đi khắp nơi, lê lết các góc cà phê chỉ để được hóng chuyện

Thế thì chúng ta sống để làm gì? Một câu hỏi tự vấn, vang lên trong lòng tôi, trong một chiều cà phê giữa mùa đông, với chút ít mưa bay lất phất. Không hiểu sao đang ngắm nhìn đường phố, tự dưng phải làm khó bản thân bằng câu hỏi bộc phát trong đầu, làm phá tan cái cảm giác đăm chiêu, trầm ngâm mà tôi đang tận hưởng giữa phố thị bận rộn, nơi Tô thành sặc sỡ đầy ánh đèn.


Thôi thì khó quá bỏ qua! Chứ bản thân nào có phải cao nhân đắc đạo, nếu mà được ngồi cà phê dưới cội bồ đề, may ra có chút thi ý trả lời, chứ mà ngồi rung đùi trong quán nước, nơi xô bồ mọi loại tiếng động, cả tiếng người và tiếng động vật, thì chỉ có nước khẩu nghiệp, nói xấu sếp, chửi người yêu cũ... mới hợp tình hợp cảnh. "Thế rồi bây giờ mày tính sao", câu hỏi của thằng bạn ngồi cạnh làm tôi quay trở về với thực tại, về với quán nước quen thuộc.


- "Thì còn làm sao nữa, im lặng làm tiếp chứ biết sao giờ!", câu trả lời trong mệt mõi, vì người trả lời đương chỉ có một sự lựa chọn!

- "Tự mày xem, đi làm vì cái gì, thì cứ ráng cho được chuyện của mình rồi tính tiếp, hơi đâu mà để ý tụi nó", bạn tôi tiếp lời!

- "Thì ý này đã quá rõ, tao đi làm vì giấy tờ, cơ mà gặp chủ hãm loz, sống sao cho đặng", một chút phẫn uất nhẹ chực trào ra trong tôi.


Góc suy tư mỗi khi nghĩ giữa ca làm, ăn như chết đói trong 15 phút, và rồi dành 45 phút ngồi cà phê

Một đoạn hội thoại vô nghĩa đi vào ngõ cuộc, nhưng cũng đủ giúp phá tan cái bầu không khí yên lặng giữa hai bé rãnh, hẹn nhau cà phê nhưng thân ai nấy lo ngồi check điện thoại. Chính tôi, nhiều lúc cũng không ngờ, cái sự nhẫn nhục của bản thân đã đạt đến mức thượng thừa, nhờ nhiều năm tôi luyện bên xứ người. Chứ nếu là tôi của ngày xưa ấy, ắt hẵn sẽ làm mình làm mẫy và một đi không trở lại mỗi khi gặp mấy thể loại sếp hãm, đồng nghiệp ngáo điên. 


"Chao ôi! Thì cũng do nghiệp tụ mà ra"., Tôi thường an ủi mình như vậy, vì lúc còn ở Việt Nam, một năm nhảy ba bốn công ty vì háo thắng, trẻ trâu, đến lúc thành trâu già, khi qua xứ người, chỉ vì một ước mơ được giẫy chết xứ tư bản, mà phải cắn răng chịu đựng làm việc nơi độc hại, cả về thể chất lẫn tinh thần. Cứ thế mà ngoảnh lại, cũng được gần 2 năm. Và từ ấy, trong tôi tự dưng bừng chút nắng hạ, sau những mâu thuẫn chỗ làm, tôi đã tự giận dỗi, tự phẩn uất, và rồi cũng buộc phải tự bình tĩnh, tự xoa dịu bản thân, chứ già rồi ai rãnh mà đi an ủi. Và rồi bản thân, tại một thời điểm nào đó, tôi đã có chút thông cảm với con mụ sếp hãm loz, để được thấy cả hai có chung một nỗi đau, để thông cảm cho nhau, đó là sự chấp niệm.


Và cũng vì chấp niệm, nhiều lúc tôi đã vội quên đi, bản thân mình đang hạnh phúc và nên vui sống như thế nào trên cõi đời, dù rằng đời chỉ nhiều gian dối, và dù đời nhiều lúc... cay đắng như vôi!


Chấp niệm về sự nghiệp

Bất chấp về những can ngăn của má tôi, phải lo học hành cho đàng hoàng, tôi vẫn quyết chốt đơn tốt nghiệp sớm, vì một lẽ học cho lắm, tắm cũng...cởi truồng! Nhưng suy cho sâu xa hơn, là tôi tiếc tiền, sợ tiền tiêu hoang phí vào mấy khóa học online ngáo giá giữa mùa dịch của mấy cái trường cao đẳng bên xứ tư bản, vì tiền đó tôi đã dự tính cho một tương lai xa hơn.

Mặc dù má tôi dù cũng thích có cái nhà cửa riêng cho ổn định, má cũng đã đề xuất là sống nhà thuê cũng được, sống ở đâu cũng được, chỉ cần có mẹ có con là đã đủ, nhưng tôi thì lại không! Tiền học gần 2 năm qua màn ảnh nhỏ ở xứ Cà đã quá nhãm nhí, cứ loay hoay mãi nơi xứ người, trong khi nhà cửa chưa có,, việc làm chưa ổn định, khiến tôi không muốn phí phạm những đồng tiết kiệm của má ở Việt Nam nữa. 

Cái ám ảnh tuổi thơ sống vật vờ, đi ở nhờ, ở chui... đã nhào nặn nên một tôi thực dụng. Và những mộng tưởng về một sự thành công để được mọi người nể nang, xem trọng đã đeo bám tôi từ Việt Nam, sang đến xứ Cà. Cũng may chút lạnh mùa đông ở Canada đã giúp đầu tôi nguội đi đôi chút, ấy là khi tôi nhận thức ra được, thành công ở đời, chẳng qua chỉ là sự tìm kiếm hạnh phúc ở bản thân, nếu biết cách làm bản thân thấy hạnh phúc, đó liệu có phải là một sự thành công lớn!?

Chỗ làm, dù có hơi buồn vì chủ hãm, nhưng vẫn thấy may mắn vì gặp vài bạn dễ thương

Nói thế không phải là để buông xui, chỉ làm đủ ăn, đủ sống. Tất nhiên sống cũng phải có ước mơ, có hoạch định, nhưng đừng vì thế mà vội quên tận hưởng những thứ hạnh phúc nhỏ nhặt bên cạnh. Là những khi facetime gọi với mẹ, tôi biết rằng ít ra trên đời này, tôi còn mẹ! Là những khi ngồi cà phê nhâm nhi, tự thấy may mắn vẫn có bạn bè kề bên. 

Là những lúc vét hết tiền tiết kiệm làm một chuyến đi xa, khi nhìn ngắm trời hoàng hôn trên bãi biển xanh ven thành phố Vancouver, tự dặn mình thấy may mắn vì vẫn còn đôi mắt sáng. Là sau một đêm nằm cấp cứu bệnh viện, mở mắt ra thấy mình vẫn còn thở, vẫn còn khỏe để ngay hôm sau đó có thể đi làm. Là một ngày chợt nhận ra rằng dù bao biến cố xảy ra, bản thân vẫn còn đứng đây, ở Tô thành, vẫn còn minh mẫn để viết vài dòng blog tự kỷ ngày cuối năm.

Chấp niệm về tình cảm

Vì cứ mãi ám ảnh cái cảnh yên bề gia thất, thành thử tạo cho tôi chút động lực để đi qua xứ Cà, nhằm thoát khỏi cái áp lực lập gia đình, một phần cũng thử đổi phong thủy vì nghi ở Việt Nam có đứa nào ám ngãi ế vào tôi. 

Qua xứ Canada, gặp cảnh giá lạnh, thêm cái sự neo đơn vì dịch, đôi lúc làm lý trí phán đoán sai lầm ẩn ý của con tim. Thích một người, theo đuổi một người không thích mình, hay chỉ có ý đùa cợt qua đường, tạo cho bản thân người đương yêu đơn phương một sự đau khổ, và cái suy nghĩ tự ti cũng từ đó nãy sinh, làm bản thân thấy nhu nhượt trước đùa bỡn của tình yêu. Ấy là những điều tôi đã đúc kết được, mỗi khi có dịp nghe thằng bạn tâm sự về cái mối tình đơn phương của nó, mỗi khi rũ crush đi chơi không thành, hay mua quà tặng người ta mấy lần, nhưng người ta chỉ nhận quà không nhận tình cảm. 

Đó phải chăng là một sự hãm trong tình yêu? Hẵn nhiên là không phải, nếu cho là phải, chẳng qua chỉ là cái cớ để an ủi cái đứa đang đau lòng vì bị từ chối trong cuộc yêu đơn phương! Gốc rễ cho vấn đề đó chỉ có thể là chấp niệm quá lớn, về cái sự không cam tâm, day dứt khi không đạt được điều mình mong muốn (có được người mình yêu). Để rồi từ đó tự gieo rắt vào đầu nỗi muộn phiền, tương tư sầu khổ mà quên mất trên thế gian này, theo thời gian, bản thân ta rồi sẽ gặp được những người khác tốt hơn, phù hợp hơn và ít nhất không đùa cợt với tình cảm của mình.

Và những điều trên, tôi chỉ dám viết ra đây, chứ mà đem vào câu an ủi một đứa bạn đang thất tình có khi bị chê sến, hoặc là không thực tế, nhỗn làm. Và điều duy nhất tôi có thể làm cho cái đứa bạn được nhắc đến là...kiếm mối khác, cho nó quên đi cái mối cũ.

Sau mỗi cuộc tình buồn, chỉ có bạn bè là chân ái, còn khi nào có gái lúc đó bạn bè là chân phụ

Dù viết lách văn thơ là vậy, tuy nhiên sau mỗi lần hóng chuyện ở chỗ làm, về việc lừa dối nhau, chim chuột nhau, lén luốt nhau giữa những mối tình tay ba, tay bốn, giữa những cuộc hẹn mờ ám, những cú lừa khốn nạn của những cặp đôi đang yêu nhau, vờ yêu nhau hay chẳng còn yêu nhau nữa, tự bản thân tôi thấy mình vẫn còn non và xanh lắm. Thế nên chỉ mong còn sức để hóng thêm nhiều câu chuyện tình yêu, đặng lấy thêm kinh nghiệm yêu đương, từ đấy có thể chỉ đường ngay lối thẳng cho đám bạn thân đang lầm lạc vì lưới tình.

Suy cho cùng

Tôi vẫn thích chấp niệm, tôi vẫn thích cay cú con chủ hãm nơi chỗ làm, và thích nói xấu sếp mỗi khi nhóm họp hội cựu nhân viên. Duy chỉ có một điều làm tôi thấy nhẹ người, thêm chút thanh thãn, đó là ý thức được bản thân có chấp niệm, và tập sống quen với nó. 

Nghĩa là tôi sẵn sàng khẩu nghiệp về những thứ tôi không ưa, nhưng mà sau đó, tôi cũng nhanh chóng quên đi những thứ tiêu cực đó. Cứ như thế tập cho mình một sự cân bằng trong cuộc sống, mạnh dạn tức giận, dám sân si nhưng cũng tự chủ buông bỏ. Dấn thân yêu điên cuồng nhưng cũng có thể lạnh lùng dứt khoát khi cần thiết. Hay khao khát tham vọng một cách mù quán, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận ngừng lại và tìm vui từ những thứ bình yên đời thường. Ấy, phải chăng là một cách thực tập để sống sót trong cõi ta bà này.

Nhiều khi tôi cứ mãi nghĩ suy, liệu sống đơn giản có làm đời ta thanh thản, suy nghĩ đơn giản có làm cho cuộc sống bớt phức tạp? Vì rằng nơi ta đang sống đây vốn đã pha tạp cái sự hỗn độn của cuộc đời, chứ bản thân ta nào có được sống chốn yên bình? Thế nên, tôi thấy tốt nhất là nên sống cân bằng, hãy tức giận thoải mái, những lúc cần phải làm thế, và rồi sau đó mạnh dạn quên đi những chuyện không vui để nhìn thấy chút bình yên. 

Và rồi, hôm nay, có thể là một chiều dạo bộ công viên cùng người ấy, hay một khoảnh khắc cầm cây đàn ukulele gãy lên giai điệu yêu thích, hoặc rũ đứa bạn thân đi ăn và bắt nó trả tiền, kể nhau nghe vài câu chuyện tếu thường nhật...hoặc chỉ là nhắn tin cho một người đã lâu rồi chưa trò chuyện...để có chăng giúp chúng ta, tôi và cả bạn, cảm giác được bản thân đang có một cuộc đời đáng sống.

28/01/2022 NDGBAO 

Sau n lần đợt đóng cửa, giãn cách xã hội ở Tô thành, tôi đã mạnh dạn buông bỏ, kệ mẹ mọi sự việc nếu có mảy may xảy đến cho cái dự định tìm đường giãy chết, tôi đã quyết tâm nhắn tin nghĩ làm full-time chỗ cũ hãm loz. May mắn tìm được chỗ làm mới, có bạn mới và những câu chuyện mới đầy thú vị



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi