Những lúc nhâm nhi ly cà phê đắng, cái kiểu cà phê việt kiều nước hai nước ba, mang chút lờ lợ mùi xa xứ, nhìn vào cái áo đã mục rách tự thưở nào, trong cơn gió vĩa hè làm buốt đầu ngón chân vì đôi giầy đã bong tróc vài lỗ, rùng mình chợt sợ hãi sao ta lại có thể dễ dàng đối xử tệ bạc với chính ta, nếu đã vậy thì còn trông mong ai có thể yêu quý ta hơn nữa.
Cơn gió đông ráng thổi vài đợt cuối trước khi bước vào đầu xuân ở Tô thành, dù không còn cái rét âm độ như mấy tháng trước, nhưng cái se lạnh kèm ẩm ướt của những đợt mưa rào cũng đủ làm cho những con người, mà đặc biệt là những con người di cư từ xứ nhiệt đới phải đôi chút rùng mình. Vài giọt mưa lất phất làm cho đầu ngón chân cảm nhận được chút ẩm qua đôi tất, dù đang mang giầy.
Làm một hớp ly nước khổ qua Tim Hortons, hít thật sâu bầu không khí trong lành sau trận mưa rào giữa khu trung tâm thương mại lớn ở Tô thành, tôi tìm lại chút bình yên nhẹ sau những ngày bão tuyết vừa qua, một chút cà phê ấm nóng, làm cho cái đẩu tỉnh táo hẵn trước khi vào giờ làm, dưới vũng nước mưa còn động lại sáng nay, soi chính mình vào trong đó, một chút miếng rách chưa kịp vá, từ áo đến quần, đến cả đôi giầy đã hai ba lớp keo con chó vẫn có vài hốc nhỏ. Bổng có chút bân khuân:
Tự hỏi đi làm vì điều gì, qua đây để mần chi mà phải sống khổ đến vậy, vì ai? Và cho ai?
Thế là một chút ký ức xưa tràn về, với một con người hay gậm nhấm quá khứ, sống trong sự hoài niệm như tôi, việc tự tua ngược ký ức cũng giản đơn như cách một con người thù dai hay nhớ chi tiết những chuyện cũ. Vài tháng trước đó, tôi đã có lần đau ốm đến mức, sau khi tự chữa bằng món dầu gió huyền thoại của người Việt không thành, đã phải đành cầu cứu đứa bạn cùng nhà, bắt taxi đưa vào bệnh viện.
Chẳng ngờ lần đầu nằm viện trong đời của tôi lại nằm ở một xứ lạnh, cách xa quê nhà hàng chục ngàn km. Giữa không gian vắng lặng của bệnh viện lúc 2 giờ sáng, không người thân, có mỗi thằng bạn cùng nhà ngái ngủ ngồi bênh, tính than thở rên rĩ cho hợp cảnh nhưng mà mấy cha nội nằm bên rên còn to hơn nên chả dám la lối, chỉ rên ư ử như một cách tự vỗ về thân thể ốm đau, đang đợi truyền nước.
Khi xưa đi hiến máu nhân đạo, hay những lần đi thăm bệnh ông cậu, tôi cũng có chút cảm nhận về đời vô thường, khi đi qua mỗi hành lang đầy tiếng rên la của bệnh nhân, tiếng khóc của con trẻ, cái than thở của người nhà... Nhưng mãi đến đêm đầu tiên nằm trong bệnh viện, bản thân tôi mới cảm nhận được sâu cay ý nghĩa trong câu nói "Ra đời tay trắng, lìa đời trắng tay", mà tôi hay đem cà khịa đám bạn sau này, mỗi khi chúng nói bảo "Hôm nay ăn sang dữ ta..."
Và rồi trong cơn mê man sau khi được tiêm ít thuốc giảm đau, tôi cũng đã từng tự hỏi bản thân mình những câu như trên, để rồi hôm nay nhìn nhân dạng trong vũng nước mưa tù đọng để nhớ lại bản thân đã có một quãng thời gian dài đối xử tệ với chính mình như thế nào!?
Thành thử, nếu bác Tất Đạt Đa ngộ đạo dưới gốc cây, thì từ dạo ấy tôi đây cũng ngộ ra con đường của chính mình dưới cây truyền nước trong bệnh viện, mà chung quy có lẽ hai chúng tôi đều có chung một ý niệm, ấy là:
Đại loại như yêu thì nói, đói thì ăn, nhớ thì gặp, ghét thì bỏ mặc, trục trặc thì bỏ qua, thiết tha thì giữ lấy, giữ không được thì bỏ con mẹ nó đi cho nhẹ l**.
Phở đêm, mở 24/24 nơi dừng chân của các bạn trẻ sau những trận bay nhảy, của những con cò ăn đêm. |
Đó là những sáng thay vì cả bảy ngày trong tuần đều nuốt mỳ tôm hay nhai muffin, cứ mỗi lần không đi làm, là tôi lại thẳng tiến tiệm phở, ăn sáng như những buổi sáng bình thường lúc còn ở quê nhà. Đó là những hôm đi làm cả ngày trời liên tục, uể oải, thay vì đùm cơm về nhà, nhai vội để đi ngủ thì tôi lại tiếp tục thẳng tiến ra tiệm mỳ, như cái cách tôi hay ăn đêm lúc còn ở Việt Nam, mỗi khi kết thúc ca làm.
Đám chim lợn, mỗi lần đi ăn nếu không muốn bị chúng nó bêu rếu hội đồng phải chịu khó móc hầu bao |
Đó cũng là khi dư chút đỉnh thì mạnh dạn mời đám bạn chim lợn đã cho tôi ăn ké bao năm tháng qua, gửi gắm một tình cảm to bự trong một buổi ăn nhỏ, mặc dù nhờ vậy mà đi đâu cũng bị đồn là dắt gái đi ăn, khiến cho một kiếp người đã phải đeo vào thân cái cảnh "Ngày lắm mối, tối nằm im". Và cũng là vài lần đắn đo, do dự nhìn tài khoản số dư trong ngân hàng đã gần chạm ngưỡng số âm, vẫn mạnh dạn chuyển ít tiền cho thằng bạn đang lúc ngặt nghèo, theo cái tinh thần lá rách đùm lá tả tơi.
Đó là khi không muốn đi cà phê một mình, sẽ mạnh dạn rũ quanh, chẳng cần lo nghĩ người ta đánh giá là đi la liếm hay đang thả dê. Nhờ đó mà tôi đã có sẵn danh sách trong đầu, đứa nào hay đi thì ưu tiên rũ trước, đứa nào ỏng ẹo thì cho vào danh sách đen, cho khỏi mất thời gian và cũng đỡ mất công những bạn được rũ phải thảo mai từ chối. Hoặc nếu chẳng có ai đi, thì cũng không ngần ngại, mạnh dạn ngồi thơ thẩn một mình giữa những hàng cơm chó, cháo lưỡi nơi góc khuất, trong tiệm nước.
Sau hai năm la cà ở Tô, cũng đã có danh sách những chốn quen cần đến |
Và cùng với đó là những lần hẹn hò vu vơ qua mạng, nếu thích sẽ nói thẳng, còn thấy lòng vòng thì xin phép dừng cuộc chơi, bớt mất thời gian để mần việc khác. Sẽ không còn phải run rẫy khi rũ gái đi uống trà sữa hay hẹn hò đi chơi, và tất nhiên cũng chẳng phải phiền lòng khi nhận lời từ chối, vì tôi vẫn mạnh dạn rũ đến lần hai lần ba, và... lại thêm một lần đầu với em khác.
Hay đối với những đứa mình không ưa hoặc ngửi thấy mùi láo lếu, thì lơ bớt cho đỡ đau đầu, còn với mấy đứa hãm nơi chỗ làm từ chủ đến nhân viên, thì giả khùng giả điên, cười nhẹ lướt qua. Vì rằng đoàn người cứ phải đi mặc cho đàn chó đang sủa chứ chẳng ai thấy chó sủa thì sủa lại đáp lời.
Đi làm ráng tìm chỗ vui, lúc nhận lương thì ráng tìm cách chi tiêu hợp lý |
Hoặc những chiều thảnh thơi, nếu có chán la cà tiệm nước, tôi sẽ tự dạo một vòng trong khu mua sắm, hốt ít đồ hạ giá, thay thế mấy cái áo quần đã cất công ôm đồm từ Việt Nam qua hai năm trước. Cũng có thể mạnh dạn mua một cái vé và ít bắp, nước, thẳng tiến vào rạp phim, chễm chệ ngồi một mình giữa bao cặp nam thanh nữ tú không có nhu cầu xem phim khác, nếu không rũ được ai đi cùng.
Nhưng nói thì hay hơn làm các bạn à! Liệu cứ ngoảnh mặc làm ngơ, bơ đi mà sống sẽ giúp ta sống tốt hơn? Tôi thì cho rằng không hẵn là như vậy! Tôi vẫn sẽ lưu tâm vài lời xì xào, như cái cách lũ bạn chim lợn hay bóc mẽ tôi mỗi lần tụ tập về tính cách và cách sống, nếu đúng (thường là đúng mới khổ) tôi sẽ khịa lại chúng nó nhưng vẫn lưu tâm và thay đổi cho tốt hơn, còn những điều xì xầm khác từ một người mới quen, hay những đứa bạn xã giao, đa phần tôi không để tâm lắm, nếu có lúc phải đổi diện trực tiếp, một nụ cười xã giao là đủ để đáp lại.
Chung quy lại, để thực hành được những điều đó, từ góc nhìn thiển cận của một cá nhân đã gần nữa đời người, chỉ có một cách là chăm chỉ làm việc, lương thấp lương cao không quan trọng, khéo sài là được. Việc nặng việc nhẹ chẳng phải vấn đề, chăm chỉ là được. Để có tiền, sẽ mạnh tay mời người mình thương một bữa, để có thể giúp đứa bạn nối khố lúc cơ nhỡ, để tự chăm sóc cho bản thân lúc cần, mua chút đồ dùng hay gửi tiền chợ cho ba má, để ... khỏi sống lỗi với thanh xuân.
Nếu không có những tháng năm toan tính khi đi chợ, chẳng thể có một ngày sống ảo trên bầu trời xanh |
Vì rằng nếu cứ mãi thực hành cái công thức "Ngoảnh mặt làm ngơ, bơ đi mà sống" với không đồng lác nào trong túi, không lao động, không mộng ước (dù mộng ước có đôi khi chỉ là mơ mộng) thì thật chẳng khác nào mấy anh trai trẻ da trắng mũi lỏ ở xứ giẫy chết, ngày đêm nằm cù bơ cù bất ngoài vỉa hè, tối chui gầm cầu, sáng ngồi dơ tay xin tiền sống hao mòn chờ ngày quy tiên.
NDGBAO 23/03/2022
Nhận xét
Đăng nhận xét