Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

TỐT NGHIỆP , RỒI ĐI LÀM, CÓ NHỮNG THỨ QUEN THUỘC CẦN VỨT BỎ (P1)

Đà Nẵng, hôm nay lạnh tong teo, đi đái thì sờ không thấy dái đâu cả, mà ấy là tôi ám chỉ phần đông các bạn trẻ ở thành phố này thôi, chứ tôi thì bộ phận nào cũng đủ cả, không teo bất thường nhá. Tự xin nghỉ việc, từ chối một mức lương cao tại một công ty lớn, đối với một thằng sinh viên dở hơi như tôi, chắc là điều ngớ ngẫn chẳng ai làm, sau quyết định ấy, khoảng thời gian tiếp sau thật thanh bình và thư thái, thời gian cũng trôi chậm lại hơn, đủ để tôi nhìn kỹ lại con đường mình đi tiếp sẽ theo hướng nào, để rồi đi đến đâu, nhưng thực sự thì việc ăn hàng ở không cũng chẳng giúp tôi nghĩ thông ra cái hướng nào cả.  Ảnh chụp ở Nam Giang trong một đợt đi tập huẩn học về Trung thực, do Live&Learn hỗ trợ. Dường như tính vội vã, nông nỗi, cái máu ảo tưởng ham làm giàu, ưng khẳng định bản thân trước lũ bạn vĩ đại, gia cảnh bề thế của mình, đã làm tôi mù quáng, không có thời gian cho sự suy nghĩ rằng điều gì là mong muốn của chính thâm tâm mình, tôi từ lúc ra trường cứ như trâu

SINH NHẬT TUỔI 23 VÀ Ô THẬT BẤT CMN NGỜ

Ờ thì 23 tuổi , cái tuổi hái ra tiền của một số lều báo, trang tin tức lá cải, khi mà từ nó con người ta có vô số suy nghĩ, những quan niệm rêu rao về cái tuổi vô chừng bất định này, thế là cứ viết bài hút view và kiếm tiền thôi, nào là 23 tuổi và những điều bạn sẽ gặp phải, 23 tuổi và ba chữ thất, 23 tuổi bị lừa tình, 23 tuổi và những giấc mơ dang dở... bla bla. Tôi thì cũng đọc nhiều rồi, tất nhiên có phần đúng như bao bài học đúc kết của cha ông đi trước, vì nó quá đúng và nó đúng như sắp đặt cho tương lai sắp tới vậy, biết trước thì chả được mẹ gì lại chỉ thêm rầu. 23 tuổi, như bài viết trước, sau tốt nghiệp đại học, mọi thứ thật như một giấc mộng thoáng qua, sáng thứ 6 thức dậy với tư cách của một freeman chính hiệu, như những lần thất nghiệp khác, dậy trể và lọ mọ bật máy tính, tại đúng chỗ yêu thích tại đúng quán cà phê yêu thích. Bất ngờ là đến cả Google nó cũng nhớ ngày sinh nhật mình, thật thú vị, tôi thầm cười... Kỳ thực thì tôi cũng không quan trọng ngày sinh nhật lắm,

Những tháng ngày sau Đại học

Đôi khi trời nắng đẹp có thể là dấu hiệu cho cơn bão sắp tới..... Ừ thì trong chúng ta, và cả tôi ai chẳng có những năm tháng nắng đẹp trong đời, nào là bắn bi, thả diều thời cấp 1, la cà quán net, truyện tranh thời cấp 2 rồi khi cấp 3 cùng đèo nhau trên khắp con đường hoa phượng, cười rôm rả rồi vội vả khóc khi tốt nghiệp, vì biết rằng có thể mãi xa nhau. Nhưng mà chỉ khóc lúc đấy thôi, chứ phần sau có rớt đại học thì khóc mới dữ dội. Ái chà chà! Đại học và học đại, hai cái từ ấy cứ quanh quẩn trong đầu sinh viên chúng tôi trong suốt 4 năm trời, vui có, buồn có, nhưng nói chung thì VCL - Vui cả làng. Và sự vô tư, niềm vui thời sinh viên cũng chẳng thể kéo dài, hay đúng hơn chẳng thể che chắn cái hiện thực, rằng khi ra trường, khi đi làm thực sự bon chen giữa phố thị liệu ta có còn giữ được nụ cười ngày xưa, hay chỉ gượng gạo trên khuôn mặt mỗi người để mặc dòng đời xô đẩy. Thời còn phèn Nếu nói như dân kinh tế chúng tôi có lẽ đó là một cơn khủng hoảng, nhưng mà khủng hoản

MSP VÀ GSA TẠI VIỆT NAM

MSP và GSA tại Việt Nam Microsoft Student Partners in Vietnam Với mục tiêu gắn kết người tiêu dùng, gắn kết sự gần gũi đối với thương hiệu sản phẩm, hiện nay trong thời đại Marketing nội dung thì việc Marketing trực tiếp cũng là nhân tố quan trọng mà các tập đoàn lớn thế giới đang hướng đến, dường như lối suy nghĩ “Tư duy toàn cầu, hành động địa phương” thực sự đang được áp dụng rộng rãi tại các khu vực thị trường quốc tế, viện chứng ra là những hoạt động tuyển mộ đại sự rầm rộ gần đây, trong vòng khoảng 3 năm trở lại từ 2012, có thể nhận thấy Unilever đã đi bước đầu trong việc tiếp cận sinh viên, tiếp cần lượng khách hàng trẻ, không những vậy còn có thể là nguồn nhân tài trẻ cho hoạt động của ngành hàng này tại Việt Nam. Cụ thể là thông qua việc tuyển dụng đại sứ Unilever tại một loạt các trường đại học lớn trên cả nước, người ta có thể thấy được hình ảnh của Unilever tại các trường học, một kiểu PR gián tiếp thông qua những sự kiện tuyển dụng đại sứ như vậy, còn n

Lào – Đông Bắc Thái, khi muốn đi là hãy cứ chân bước (P3)

  Vì đời có là bao lâu, thế nên chớ vội hững hờ. Sau khi kết thúc chuyến hành trình dài bằng việc nằm lê lết trên chiếc giường đệm, với cái máy lạnh, bọn tôi nằm lăn quay cho tới thật sáng, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, thằng bạn ở phòng khác vẻ bối rối, dường như chúng tôi đã dậy quá trễ, giật mình, đã hơn 7h30 rồi, có thể là khá sớm lúc ở nhà, nhưng ôi thôi hôm nay là lễ khai mạc, lại còn chưa ăn sáng nữa chứ, chúng tôi chạy gấp, đứa mặc quần, đứa súc miệng. Bước ra khỏi phòng, đứng giữa khuông viên khu ký túc, cứ như ở thành phố ma, vậy, dường như sinh viên ở đây đã dậy từ rất sớm rồi, chạy ra khỏi khu ký túc thì quá ngỡ ngàng các bạn à, một khu rừng trước mắt, thật kỳ dị, dường như bao quanh trong cả cái trường này còn có cả rừng kia đấy, chẳng biết đi đường nào thì một bà bác lao công chỉ trỏ cho chúng tôi chứ thật tình lần đầu xuất ngoại, tiếng anh được mấy chữ còn tiếng Thái thì cứ nghe y như tiếng đồng bào trên núi ở nước mình, may mắn là trường có chuẩn bị trước, tụi