Cuộc sống có những góc khuất, để một khi đã vô tình chú ý đến, bất chợt ta phải rùng mình sợ hãi nếu phát giác những mảng tối sâu hoắc trong vô vọng. Tối thứ 7, dạo một vòng thành phố, gió nhẹ đủ để những cặp đôi đương yêu nhau thấy hạnh phúc, thấy những cái ôm là thấu tình hợp lý, thì cũng đủ để những kẻ đi lang thang một mình khi nhìn phải thấy se lạnh. Có khi, chỉ cảm giác lạnh từ trong tim toát ra, quả thực, đáng sợ hơn cả một cơn sốt rét. Tấp vào quán cà phê quen thuộc, tránh cái lạnh nhẹ kia, và tránh cả sự cô đơn trong lòng, quen miệng, kêu ngay một ly cà phê sữa đá, và nhâm nhi trước ly trà nóng, được nhân viên mang vội ra cho khách đến. Mắt mơ hồ nhìn ngắm phố phường, trong giai điệu ưa thích, những bài hát của Scorpions với Still loving you, hay đại loại White Dove (tôi cực thích giai điệu của bài này). Chợt có một âm thanh nhỏ làm tôi dứt ngay cơn mơ màng, tiếng ú ớ từ đâu vang đến bên cạnh, ngoảnh mặc nhìn lại, một anh trai dáng cao ráo, tay xách một cái xô, hay nó