Chuyển đến nội dung chính

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 2

Cuộc sống có những góc khuất, để một khi đã vô tình chú ý đến, bất chợt ta phải rùng mình sợ hãi nếu phát giác những mảng tối sâu hoắc trong vô vọng.


Tối thứ 7, dạo một vòng thành phố, gió nhẹ đủ để những cặp đôi đương yêu nhau thấy hạnh phúc, thấy những cái ôm là thấu tình hợp lý, thì cũng đủ để những kẻ đi lang thang một mình khi nhìn phải thấy se lạnh. 
Có khi, chỉ cảm giác lạnh từ trong tim toát ra, quả thực, đáng sợ hơn cả một cơn sốt rét. 
Tấp vào quán cà phê quen thuộc, tránh cái lạnh nhẹ kia, và tránh cả sự cô đơn trong lòng, quen miệng, kêu ngay một ly cà phê sữa đá, và nhâm nhi trước ly trà nóng, được nhân viên mang vội ra cho khách đến.

Mắt mơ hồ nhìn ngắm phố phường, trong giai điệu ưa thích, những bài hát của Scorpions với Still loving you, hay đại loại White Dove (tôi cực thích giai điệu của bài này). Chợt có một âm thanh nhỏ làm tôi dứt ngay cơn mơ màng, tiếng ú ớ từ đâu vang đến bên cạnh, ngoảnh mặc nhìn lại, một anh trai dáng cao ráo, tay xách một cái xô, hay nói đúng hơn là cái thùng sơn đã cũ mềm, tay kia cầm một cái túi, mà từ mùi thơm toát ra tôi khẳng định ngay là túi bánh, “Một người bán bánh”, tôi khẳng định vậy trong suy nghĩ, anh chàng cứ ú ớ liên hồi, giữa tiếng rock vang in ỏi trong cái quán cà phê. Sống cuộc đời một người câm thì đôi sẽ khi được hưởng trọn luôn cả điếc, thường là vậy. Chẳng biết anh ta liệu có hiểu được cái ú ớ kia làm gì có sức mà chọi là được tiếng âm li. 

Anh bán bánh đi đi lại lại, tiếng ú ớ cứ vậy không dứt, bất chợt tiếng nhạc quanh tôi như nhỏ lại, để nghe được rõ tiếng kêu của anh ấy hơn, dườ ng như tim tôi đang mách bảo điều gì đó, một âm thanh đặc biệt chăng, một âm thanh không thể đơn thuần nghe từ tai được. Một lúc mãi vào ra trong quán, cũng không ai để tâm, tôi thấy anh chàng lầm lũi bước ra, đưa tay ra định vẫy vẩy ra dấu gọi mua, nhưng chợt khựng lại, tôi cũng đâu còn tiền, tối thứ 7 mót được 15 ngàn, cho một ly cà phê ở đây, tôi đành thụt lùi.


Anh chàng câm, đi qua bên kia đường, nhìn cái dép đã mòn, mòn đến độ, cảm giác như lòng bàn chân chạm đất vậy, hẵn là đã đi nhiều lắm rồi, đi nhiều nơi với những thứ đồ lỉnh kỉnh như vậy, và vẫn lầm lũi như vậy, ú ớ như vậy. Chợt một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, thôi thúc tôi đăm chiêu suy nghĩ, muốn hiểu đằng sau ngôn từ trông đến lạ kia ẩn ý những điều gì, có đơn giản chỉ là tiếng rao sao cho nhiều người chú ý, hay đó là lời than thân trách đời của một con người đáng thương như vậy. 

Một vài dòng nghĩ suy lại thôi thúc tính tò mò, liệu con người kia đã được sinh ra làm sao mà nên cớ sự này, liệu họ đã sống một cuộc sống như thế nào trước đây, cho đến hôm nay, khi tôi bất chợt được gặp phải, trong một tình huống rất đời, người khách uống nước và kẻ bán bánh xa lạ. Liệu rằng đã có những lúc nào anh được thấy vui giữa dòng đời đầy chuyện đáng buồn!?

Lấp ló trong những ánh đèn màu vào đêm thứ 7, một chút máu thay vì chảy về tim lại dồn ngược lên não, để tôi phải đôi chút nghĩ suy về thế giới này, ah không hẳn! Gần hơn là cuộc sống này, những mảng màu trắng tối cứ đan xen nhau, giữa những cuộc chơi thượng lưu là những tấn đời đáng thương hại. Liệu so với anh chàng câm bán bánh kia thì còn ai đáng thương hơn thế và có những cuộc đời đáng buồn hơn thế! 


Tôi nhìn anh, chợt nhìn lại mình, bản thân đã có một cuộc sống là tạm đủ, và cũng hiểu rằng dù cho tận cùng của đau khổ thì chính con người, vốn được mệnh danh là loài thượng đẳng, vẫn luôn cố gắn tiến về phía trước, ít ra là sống sót trong kiếp này, nghĩ tới đó, tôi có chút rùng mình, liệu khi được thay vai cho anh chàng kia, tôi có thể lầm lũi mà bước tiếp, hay đập đầu uẩn ức cho xong kiếp này, liệu tôi có thể làm được thế chăng? Liệu tôi sẽ suy nghĩ cho thân phận mình thế nào sau mỗi đêm dài, những khi đi bán về…. Những suy nghĩ miên man sâu xa ấy, đôi lúc làm con người ta bớt tham vọng hơn, bớt sân si hơn đôi chút chút, có khi cũng gọi là một thoáng suy nghĩ vô chừng.

Đến quán cà phê này, người ta đơn giản là kiếm một cái ghế thấp, ngồi khom lưng lại, uống ly cà phê, mắt nhìn đường phố, nom như mấy con cóc đang ngồi bên rìa ao đầm.

Lượm lặt 1
Lượm lặt 3

NĐGBAO 12/03/2017

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi