Chuyển đến nội dung chính

Bạn bè, sau mỗi lần chia tay P.1

Trong đời, ai chẳng có lần chia tay, và chẳng ai tránh được những cuộc ly biệt. 

Đằng sau đó, luôn là mỗi cảm nhận bất chợt vội đến rồi vội đi, để lại sâu thẳm trong tâm hồn ta những câu hỏi với câu trả lời, chỉ tự mỗi ta biết. Cũng biết tan đó, rồi hợp đó, nhưng mấy ai có diễm phúc trùng phùng như thế, trong khi phần nhiều, chia tay không hẹn ngày gặp.


“Giờ chia tay nhau đã đến, còi tàu thét vang trong màng đêm…” Câu hát ấy đã vang lên bên tai tôi, trên con đường về sau buổi tiệc nhậu tiễn thằng bạn lên đường, nội dung bài hát dường như rất hợp với lòng người, chứ thực ra câu từ có vẻ đã hơi sai, vì thời nay, giờ chia tay thì chỉ có nghe mỗi tiếng máy bay chứ ít khi nghe tiếng còi tàu nữa, mà nếu có thì hẳn là đi du lịch, đi chơi xa chứ méo phải kiểu chia xa thấm đẩm nước mắt như trong phim Hàn xẻng.  Thời sinh viên vô lo vô nghĩ, tôi cũng đã từng làm một cuộc nhậu hoành tráng với thằng bạn trước khi nó đi Canada, nhưng rồi những lời tâm sự sau đó, chợt im bặt sau các cuộc vui khác trong suốt thời gian đại học. 

Dù chưa suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng vội đắn đo mấy vì thời nay đã có công nghệ thông tin giúp khắc phục trở ngại về khoảng cách để người ta dù đi xa vẫn còn nhớ được mặt nhau, chứ chưa chắc đã nghĩ được đến nhau, nhưng rồi tôi cũng chợt tự ngẫm, trong lúc đang ngà ngà say, ừ rồi thì trong mỗi chúng ta, cũng sẽ có lúc đường không chung lối, khi số phận gọi tên, phải nhanh chân tiến bước trên con đường của riêng mình, chỉ là chưa biết sớm hay muộn.

4 năm sau, lúc này đã 2 năm kể từ khi tốt nghiệp, những điều tự ngẫm xưa kia bổng dưng ùa về, dường như thời điểm ấy, khi nhưng nam thanh nữ tú bắt đầu chạy tốc lực trên con đường sự nghiệp của mình, những ước mơ dang dở đang cần thực hiện, những điều khát khao chính đáng thưở sinh viên,.. đã đến, đến với từng đứa bạn xung quanh tôi, lần lượt từng đứa làm gửi lời chia tay, thằng đi Mỹ, đứa đi Canada, người qua Nhật; Trong khi tôi, cũng có những khao khát chính đáng từ thời cắp sách, đang thất nghiệp đeo theo một cảm giác chán nản một cách vô vọng. 



Tháng 8 này, là chia tay được ba đứa, lớn bé đều có cả, chia tay đứa lớn tuổi làm mình thấy hụt hẫn một điểm tựa, ít ra là có kẻ để tâm sự kể lể cho bớt stress sau ngày dài mệt mõi, đặc biệt trong cái nắng gắt của mùa hè, đến khi chia tay đứa em nhỏ tuổi hơn lại khiến tâm hồn đương đau khổ này, thêm một lần đau đớn, khi trăn trở “Ôi! Đã già rồi thế này kia à? Đã tốt nghiệp được 2 năm rồi kia! Rồi cái ước mơ gì đó đã làm được chưa?” và như thường lệ, luôn kết thúc bằng một câu tự hỏi quen thuộc “Mình sống vì điều gì nhỉ?”.

Người ta vẫn thường nói :”Hãy phá bỏ vòng an toàn, bước ra ngoài thế giới rộng lớn hơn để mở một cách cửa to lớn hơn” – tôi đã làm điều đó, khi quyết định nghĩ việc, văn chương hơn là câu nói “Hãy đi đến tận cùng sự tuyệt vọng, để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa” (Trịnh Công Sơn).

Và rồi thì thân xác này cũng đã héo hon sau 4 tháng thất nghiệp, tuyệt vọng vì những điều đang xảy đến, và bụng thì đói meo vì đã mấy tháng không nghe tiếng tin tin quen thuộc trên điện thoại khi lương về. Cuối cùng, với tất cả những điều đã làm, những quyệt định ngáo đá của thời trẻ trâu, đi theo các bài viết self-help trên các bài báo lá cải, mọi thứ lúc này thật nhạt nhẽo và méo có gì thú vị cả các bạn à, làm đôi lúc tôi cứ phải ngẫm nghĩ lại “Đệt, mình đang làm cái đéo gì thế này!” 

Ôi! Cuộc sống thì vẫn cứ quay cuồng theo mặc định của nó từ thuở hồng hoang, con người ta vẫn cứ phải luôn tiến lên phía trước bất chấp phải bỏ lại điều gì phía sau, còn bản thân tôi, và mỗi bạn trong chúng ta đây, cũng phải tự đi trên con đường của riêng mình mà không thể trông mong một sự cứu rỗi hay phép màu từ ai đó, từ một đấng thần linh nào, thậm chí hãy quên luôn đi những lời an ủi xa xỉ từ đám bạn, vì như đã nói, đến một vài lúc nào đó, chỉ còn mình ta với riêng ta.

Phần cuối

NDGBAO

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

Ngày mới

Một ngày mới, dù là âm u mưa bão, hay là trắng xoá tuyết trời, hay may chăng có chút gợn mây len lõi qua từng tia nắng cuối thu thì vẫn là một ngày thú vị đáng mong chờ.    Tất nhiên là trừ những trường hợp như ra pháp trường hay đến kỳ trả nợ.  Tiếng chuông báo lần thứ n đã làm nóng cả máy điện thoại, nhờ hơi ấm đấy mà làm tôi có chút khó chịu, chợt tỉnh giấc. Một ngày khác đã trôi qua, ánh nắng sớm mai le lói qua khung cửa sổ làm người đang thiếu ngủ phải nhíu mày khó chịu. Thực ra thì cũng chẳng phải sớm mai gì, vì rằng nhìn vào đồng hồ thì đã thấy đúng 12h trưa. Nhưng mà chẳng sao, vẫn còn sớm chán ở cái xứ này, và càng sướng vì hôm nay chẳng phải bận rộn điều chi, vì một nỗi niềm đau đớn bấy lâu đó là bị cắt ca, thiếu giờ làm... và thiếu tiền chính là hệ quả hình thành cái đớn đau ấy. Thôi thì tạm gạt ngang những phiền muộn còn đang vương vấn thân ta bấy lâu, như là lao đao tìm chỗ ở, đi làm bị cắt giờ, di chứng đu đỉnh, đớn đau bị ghost khi hẹn hò online vì...đi bộ, hay khủng hoả