Chuyển đến nội dung chính

Khi chợt nhận ra rằng thời điểm 30 chẳng phải là một tuổi 20 mới!

Tôi đã có một suy nghĩ như vậy, sau vài ngày ở Montréal, thành phố lớn nhất tỉnh Québec, Canada. Đến Montréal, đón tôi không phải là cái không khí mới lạ mà tôi từng háo hức trước khi đi, cái cảnh tình hiện ra trước mắt tôi, chỉ có thể hát lại hai câu của bác Trịnh: Một hôm bước qua thành phố lạ/ Thành phố đã đi ngủ trưa.

Đi trúng cái mùa mưa quần què, chụp kiểu chi cũng thấy ảm đạm

Sau hơn 5 tiếng dài lê thê trên xe, ngồi chung với vài người bạn chưa hề gặp mặt qua ứng dụng Poparide, tôi đặt chân đến Montréal trong tiết trời se lạnh đầu đông, đi kèm cơn mưa phùn. Mới 6h rưỡi hơn nhưng thành phố đúng kiểu đi ... ngủ trưa. Rất ít người qua lại, hàng quán thì đóng cửa, chỉ còn vài ánh đèn le lói của mấy khu bán Fast-food. 


Tính ra, tôi không có số ăn chơi, hoặc là do nghiệp quật nên đi chơi lộn ngày, lúc đến thì mưa gió, khi về thì bão tuyết. Nhưng không sao, tính tôi vốn kiểu lúc vui thì không quá vui, thành thử bây giờ có thấy buồn tự dưng cũng không quá buồn. Lần đi chơi này chỉ đa phần là dạo bộ trên con đường Saint-Catherine mỗi tối đi mua đồ ăn, rồi lết về căn hộ gần đó, đàn hát cũng qua ngày. Sáng hôm sau đó thì có dạo một vòng quanh khu phố cổ Saint Paul Street, đi hết một con đường dài lát gạch, cảm giác như chỉ còn ta với riêng ta, mà đúng là chỉ có riêng ta và 2 đứa chim lợn đi theo, vì dịch thì có ma nào đi rong ngoài đường như tôi đâu cơ chứ. 


Thế nhưng, dù là đến tận Montréal (lại còn ở Canada mới oách chứ) đi trên con phố cổ nổi tiếng vẫn chẳng cho tôi cái cảm giác hào hứng, tò mò nhìn đó đây như lúc đi dạo ở Malacca, cũng là một thành phố cổ ở Malaysia khi mới ra trường (đi chơi vì thất nghiệp). Lúc này đây, cũng thất nghiệp nên phải đi chơi, nhưng mỗi thời điểm, hay đúng hơn là mỗi độ tuổi, cảm quan về cuộc đời có chút khác biệt. Dường như cái khí chất của tuổi mới lớn, cái sự tò mò về thế giới, khao khát khám phá và tìm hiểu trong tôi ngày ấy, đã dần nhạt phai từ bao giờ. 

Dạo bộ ở Saint Paul, mưa lạnh, bao cả con đường, người buồn còn gặp cảnh buồn thì ôi thôi quá đau buồn.

Ôi! Còn đâu cảm giác những ngày xưa mất ngủ cả mấy đêm liền, vì lần đầu được cùng đám sinh viên trường vượt Lào qua đất Thái, hay là cái sự chộn rộn trong lòng mỗi khi chuẩn bị ôm đồ chạy lên núi làm tình nguyện, trong những lần đầu vác xi măng đi làm đường phía xa xa bên ngoài vùng thành phố vào mùa hè... hoặc là chút hưng phấn nhẹ của anh sinh viên mới tốt nghiệp ngày đầu đặt chân xuống sân bay Changi sau khi rời SG ... Ở cái tuổi gần nữa đời người này, cái cảm giác ăn món Tây, Tàu cũng chỉ như ăn no qua ngày, chẳng phải những lần thấy kích thích đầu lưỡi khi được nếm món thịt Sóc hun khói chấm tiêu rừng, cũng chẳng phải nhai ngấu nghiến miếng cơm lam, nướng cháy xém chấm muối đậu, và chưa bao giờ được có cảm giác vồ vập lúc ăn, như trong những chiều mưa ngày xưa bé khi ở quê, được bà hàng xóm mời vào ăn vội bữa cơm với thịt heo kho mặn, trong ánh đèn vàng chập chờn nơi góc bếp. 

Hồi mới ra trường, thất nghiệp 3 tháng, đi theo bạn bè rũ rê đến Malaysia, ảnh chụp ở TP. Melacca

Chợt nhớ lại cái hôm cà phê đàm đạo chém gió cùng đứa bạn, trong vô vàn câu chuyện trên đời, từ nói xấu sếp, đồng nghiệp đến nói xấu người yêu, tôi đã có dịp gật gù một cách bị thuyết phục rằng, có vẻ như càng lớn càng nhác ăn, không phải vì nghèo hay giảm cân nên phải cố gắng nhác ăn., mà vì cái ăn giờ chẳng còn là cái sự thưởng thức, tận hưởng như lúc còn thơ bé, kiểu thấy gì cũng thèm. Ăn giờ đây chỉ là ăn để sống, để có sức mà cày! Lúc này tự bật cười nhẹ, vì rằng chính tôi đây, khi còn bé, đã có lúc từng nghĩ lý tưởng sống ở đời là để được ... ăn. 

Ngày đến Montréal, sau vài đêm đầu tiên tôi chợt hiểu, ah thì ra, tuổi 30 chẳng thể bao giờ là một tuổi 20 mới.

Nhắc đến tuổi 30, 35 hay 40, người ta thường hay sợ cái sự thành công chưa đến hay đến quá trễ sẽ làm con người ta thành ra đau khổ giữa cõi trần ai này, riêng tôi, tôi cũng sợ vãi cứt ra ấy chứ, nhưng sợ thêm cái hiện thực đánh mất cảm giác sống. Đó là lý do tôi cảm thấy vui lúc nhận ra mình vẫn còn cảm giác yêu khi cơ tim đột nhiên bị thắt chặt, mà dù cho có bị thắt chặt do ngu ngok, thì tôi đây cũng vẫn thấy vui sau bao lần mõi mệt như đứa thất tình chán đời, có lẽ thành phố buồn, hay bữa ăn không ngon là do chưa có ai đi cùng hay chưa gặp được người ăn cùng, và vì lẽ đó, xin được khuyên chân thành những ai đang đọc bài này, nếu yêu được hãy yêu đi các bạn ah, dù rằng tình yêu nhiều trái ngang, và đắng cay.


Thế nhưng, nếu không phải là một tuổi 20 mới, liệu tuổi 30 có gì tuyệt vời hay chỉ là những nuối tiếc. Những lần rong ruổi khắp đất Tô thành, tôi luôn tự ngẫm và nghĩ, trong những lần một mình cà phê, tôi đôi khi thầm biết ơn những gì đã trãi qua, không quá may mắn để thấy tự cao, cũng chẳng quá vùi dập đến độ phải đoạn tuyệt chốn phàm trần. Cá nhân tôi cho rằng, những điều đi qua, đừng quá tiếc nuối, những điều chưa đến cũng đừng nên quá mong chờ, chính những khoảnh khắc hiện tại mới làm ta có cảm giác sống một cuộc đời ý nghĩa. Tôi hẵn sẽ không có cái dịp so sánh với tuổi 20 nếu chẳng trải qua những tháng ngày chạm ngưỡng 30, cũng sẽ không bao giờ thấy hết cái hay ho của cảm giác ở một mình khi trưởng thành mà tuổi 20 tôi từng né tránh, và có lẽ chẳng thể thấy biết ơn đời mỗi ngày, trên hành trình sống kiếp con người (dù rằng hay rên rĩ trên mạng xã hội và trong mấy lần ăn cơm chực nhà đứa bạn).

Đi đường thì vắng người, đi chợ thì chợ đóng cửa, thôi thì vừa gặm ít bánh vừa gặm nhấm nỗi đau vậy.

Và để tạm kết cho cái bài dài lê thê này, tôi xin mượn bài hát của Lê Hựu Hà, để nhắn nhũ rằng:

Bạn thân ơi cố gắng thương yêu đời

Dù đời không yêu ta, hãy cứ thương yêu hoài

Mặc đời ta không ai, hãy vững tin yêu đời

Dù đời chỉ yêu gian dối, dù đời cay đắng như vôi...

Bài này tôi viết lúc vừa qua 27 cái xuân xanh thôi chứ chưa 30 đâu các bạn ah. Mà dù sau này có qua 30, tôi vẫn luôn cố gắng duy trì cái tư tưởng tuổi 20 của mình bên cạnh mấy màn triết lý sự đời của tuổi già khi đàm đạo cùng lũ bạn.

NDGBAO 03/12/2020


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi