Tôi đã có một suy nghĩ như vậy, sau vài ngày ở Montréal, thành phố lớn nhất tỉnh Québec, Canada. Đến Montréal, đón tôi không phải là cái không khí mới lạ mà tôi từng háo hức trước khi đi, cái cảnh tình hiện ra trước mắt tôi, chỉ có thể hát lại hai câu của bác Trịnh: Một hôm bước qua thành phố lạ/ Thành phố đã đi ngủ trưa.
Đi trúng cái mùa mưa quần què, chụp kiểu chi cũng thấy ảm đạm |
Sau hơn 5 tiếng dài lê thê trên xe, ngồi chung với vài người bạn chưa hề gặp mặt qua ứng dụng Poparide, tôi đặt chân đến Montréal trong tiết trời se lạnh đầu đông, đi kèm cơn mưa phùn. Mới 6h rưỡi hơn nhưng thành phố đúng kiểu đi ... ngủ trưa. Rất ít người qua lại, hàng quán thì đóng cửa, chỉ còn vài ánh đèn le lói của mấy khu bán Fast-food.
Tính ra, tôi không có số ăn chơi, hoặc là do nghiệp quật nên đi chơi lộn ngày, lúc đến thì mưa gió, khi về thì bão tuyết. Nhưng không sao, tính tôi vốn kiểu lúc vui thì không quá vui, thành thử bây giờ có thấy buồn tự dưng cũng không quá buồn. Lần đi chơi này chỉ đa phần là dạo bộ trên con đường Saint-Catherine mỗi tối đi mua đồ ăn, rồi lết về căn hộ gần đó, đàn hát cũng qua ngày. Sáng hôm sau đó thì có dạo một vòng quanh khu phố cổ Saint Paul Street, đi hết một con đường dài lát gạch, cảm giác như chỉ còn ta với riêng ta, mà đúng là chỉ có riêng ta và 2 đứa chim lợn đi theo, vì dịch thì có ma nào đi rong ngoài đường như tôi đâu cơ chứ.
Thế nhưng, dù là đến tận Montréal (lại còn ở Canada mới oách chứ) đi trên con phố cổ nổi tiếng vẫn chẳng cho tôi cái cảm giác hào hứng, tò mò nhìn đó đây như lúc đi dạo ở Malacca, cũng là một thành phố cổ ở Malaysia khi mới ra trường (đi chơi vì thất nghiệp). Lúc này đây, cũng thất nghiệp nên phải đi chơi, nhưng mỗi thời điểm, hay đúng hơn là mỗi độ tuổi, cảm quan về cuộc đời có chút khác biệt. Dường như cái khí chất của tuổi mới lớn, cái sự tò mò về thế giới, khao khát khám phá và tìm hiểu trong tôi ngày ấy, đã dần nhạt phai từ bao giờ.
Dạo bộ ở Saint Paul, mưa lạnh, bao cả con đường, người buồn còn gặp cảnh buồn thì ôi thôi quá đau buồn. |
Ôi! Còn đâu cảm giác những ngày xưa mất ngủ cả mấy đêm liền, vì lần đầu được cùng đám sinh viên trường vượt Lào qua đất Thái, hay là cái sự chộn rộn trong lòng mỗi khi chuẩn bị ôm đồ chạy lên núi làm tình nguyện, trong những lần đầu vác xi măng đi làm đường phía xa xa bên ngoài vùng thành phố vào mùa hè... hoặc là chút hưng phấn nhẹ của anh sinh viên mới tốt nghiệp ngày đầu đặt chân xuống sân bay Changi sau khi rời SG ... Ở cái tuổi gần nữa đời người này, cái cảm giác ăn món Tây, Tàu cũng chỉ như ăn no qua ngày, chẳng phải những lần thấy kích thích đầu lưỡi khi được nếm món thịt Sóc hun khói chấm tiêu rừng, cũng chẳng phải nhai ngấu nghiến miếng cơm lam, nướng cháy xém chấm muối đậu, và chưa bao giờ được có cảm giác vồ vập lúc ăn, như trong những chiều mưa ngày xưa bé khi ở quê, được bà hàng xóm mời vào ăn vội bữa cơm với thịt heo kho mặn, trong ánh đèn vàng chập chờn nơi góc bếp.
Hồi mới ra trường, thất nghiệp 3 tháng, đi theo bạn bè rũ rê đến Malaysia, ảnh chụp ở TP. Melacca |
Chợt nhớ lại cái hôm cà phê đàm đạo chém gió cùng đứa bạn, trong vô vàn câu chuyện trên đời, từ nói xấu sếp, đồng nghiệp đến nói xấu người yêu, tôi đã có dịp gật gù một cách bị thuyết phục rằng, có vẻ như càng lớn càng nhác ăn, không phải vì nghèo hay giảm cân nên phải cố gắng nhác ăn., mà vì cái ăn giờ chẳng còn là cái sự thưởng thức, tận hưởng như lúc còn thơ bé, kiểu thấy gì cũng thèm. Ăn giờ đây chỉ là ăn để sống, để có sức mà cày! Lúc này tự bật cười nhẹ, vì rằng chính tôi đây, khi còn bé, đã có lúc từng nghĩ lý tưởng sống ở đời là để được ... ăn.
Ngày đến Montréal, sau vài đêm đầu tiên tôi chợt hiểu, ah thì ra, tuổi 30 chẳng thể bao giờ là một tuổi 20 mới.
Nhắc đến tuổi 30, 35 hay 40, người ta thường hay sợ cái sự thành công chưa đến hay đến quá trễ sẽ làm con người ta thành ra đau khổ giữa cõi trần ai này, riêng tôi, tôi cũng sợ vãi cứt ra ấy chứ, nhưng sợ thêm cái hiện thực đánh mất cảm giác sống. Đó là lý do tôi cảm thấy vui lúc nhận ra mình vẫn còn cảm giác yêu khi cơ tim đột nhiên bị thắt chặt, mà dù cho có bị thắt chặt do ngu ngok, thì tôi đây cũng vẫn thấy vui sau bao lần mõi mệt như đứa thất tình chán đời, có lẽ thành phố buồn, hay bữa ăn không ngon là do chưa có ai đi cùng hay chưa gặp được người ăn cùng, và vì lẽ đó, xin được khuyên chân thành những ai đang đọc bài này, nếu yêu được hãy yêu đi các bạn ah, dù rằng tình yêu nhiều trái ngang, và đắng cay.
Thế nhưng, nếu không phải là một tuổi 20 mới, liệu tuổi 30 có gì tuyệt vời hay chỉ là những nuối tiếc. Những lần rong ruổi khắp đất Tô thành, tôi luôn tự ngẫm và nghĩ, trong những lần một mình cà phê, tôi đôi khi thầm biết ơn những gì đã trãi qua, không quá may mắn để thấy tự cao, cũng chẳng quá vùi dập đến độ phải đoạn tuyệt chốn phàm trần. Cá nhân tôi cho rằng, những điều đi qua, đừng quá tiếc nuối, những điều chưa đến cũng đừng nên quá mong chờ, chính những khoảnh khắc hiện tại mới làm ta có cảm giác sống một cuộc đời ý nghĩa. Tôi hẵn sẽ không có cái dịp so sánh với tuổi 20 nếu chẳng trải qua những tháng ngày chạm ngưỡng 30, cũng sẽ không bao giờ thấy hết cái hay ho của cảm giác ở một mình khi trưởng thành mà tuổi 20 tôi từng né tránh, và có lẽ chẳng thể thấy biết ơn đời mỗi ngày, trên hành trình sống kiếp con người (dù rằng hay rên rĩ trên mạng xã hội và trong mấy lần ăn cơm chực nhà đứa bạn).
Đi đường thì vắng người, đi chợ thì chợ đóng cửa, thôi thì vừa gặm ít bánh vừa gặm nhấm nỗi đau vậy. |
Và để tạm kết cho cái bài dài lê thê này, tôi xin mượn bài hát của Lê Hựu Hà, để nhắn nhũ rằng:
Bạn thân ơi cố gắng thương yêu đời
Dù đời không yêu ta, hãy cứ thương yêu hoài
Mặc đời ta không ai, hãy vững tin yêu đời
Dù đời chỉ yêu gian dối, dù đời cay đắng như vôi...
Bài này tôi viết lúc vừa qua 27 cái xuân xanh thôi chứ chưa 30 đâu các bạn ah. Mà dù sau này có qua 30, tôi vẫn luôn cố gắng duy trì cái tư tưởng tuổi 20 của mình bên cạnh mấy màn triết lý sự đời của tuổi già khi đàm đạo cùng lũ bạn.
NDGBAO 03/12/2020
Nhận xét
Đăng nhận xét