Tôi viết bài này, để nhắc nhớ lần đầu bước chân ra khỏi Việt Nam, và cũng muốn nói lên rằng, ước mơ sẽ chẳng bao giờ chỉ là mơ ước, đó luôn sẽ là một sự thật, vấn đề là bạn có muốn nó diễn ra hay không? Trong cuộc nhậu say tí bỉ, tôi dần phát hiện ra một cơ số bí mật mà chẳng ai được biết, ở cái thời sinh viên như tôi, đặt biệt là ở thành phố này, thông tin về các sự kiện chương trình nước ngoài dường như là một điều xa xĩ, đó cũng là lý do tôi tham gia điều hành Opportunity in Danang để mang nhiều thông tin hơn cho các sinh viên trẻ tại thành phố mình đang sống. Trở lại vụ bàn nhậu, tôi tìm được ít thông tin về chương trình giao lưu sinh viên ASEAN, ôi thật xa lạ và bất ngờ, ừ thì ai cũng mong được đi du lịch, nhưng mà sao nhỉ, khi mà cái khó bó cái khôn, việc đi du lịch trong nước đã là một sự hiếm hoi thì ôi thôi, tôi cứ những tưởng rằng cả cuộc đời sẽ chẳng bao giờ đi nước ngoài được vì cứ dính líu mưu toan cuộc sống như ba mẹ tôi vẫn hay than vãn, nhưng mà bạn ơi th