Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Sự trì hoãn và những câu chuyện nữa chừng xuân.

Bài viết các bạn đang đọc lúc này đây, là một bài nhằm tưởng nhớ cho cái web đã bị mất. Tại cái web đó, tôi đã từng có một bài viết về căn bệnh trì hoãn, vào thời điểm ấy, viết xong bài đó tui cũng tự rút ra nhiều kinh nghiệm cần chỉnh sửa nhưng nào ngờ bệnh này thuộc dạng kinh niên chữa méo hết. Để lúc này đây, cũng chính vì căn bệnh trì hoãn ấy mà tôi phải ngồi rặn lại từng chữ xây dựng lại nội dung cho các bài viết đã mất của mình ahuhu. Cái tính hay trì hoãn, lúc nào cũng làm việc nữa vời luôn đưa tới những tác hại khôn lường, có vài sự việc có thể cứu vãn, và thành thật mà nói, có nhiều vấn đề không thể vớt vát được. Bạn có từng dính vào những vấn đề sau đây? 1. Bị lu mờ bởi chút tiền trước mắt mà đánh mất những thứ kỹ niệm không thể lấy lại. Hè năm 2017, một mùa oi ả làm cho tâm trạng con người ta cũng vật vả theo, hoà cùng không khí nhộn nhịp của lũ học sinh, sinh viên mỗi khi hè về, tôi cũng tập tành như người ta đó là.... nghĩ hè. Sau khi viết đơn xin thôi việc tại một cô

Một năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P2)

Phần này là lời hứa chắp nối những đoạn tự sự còn dang dở trên trang zalo, mà bạn biết đấy, đã là con người, thì có lắm thứ mà buồn mà vui, vậy nên những tháng qua đi,  đếm theo từng ngày, mỗi khoảnh khắc đều là những trãi nghiệm thú vị với bất tận các cung bật cảm xúc khác nhau, bạn có tin không??? Cùng tôi hồi ức lại một phần những điều đã xảy ra, tựa hồ như mới trải qua trước đó một ngày thôi. 2 tháng 8 Nhiều khi cũng muốn yêu nghề lắm mà hình như nghề nó méo yêu mình thì phải :'( Đậu đã thế thì bố cũng cóc cần dù có là chỉ trong suy nghĩ thôi nhưng bố vẫn muốn nghĩ thế đấy dù thực ra cần bm ra các bạn ah  Ôi Khách hàng yêu dấu đã đẩy em tới cái ngã ba cuộc đời này nhiều nhánh rẽ sang ngang bik chọn cái nào đây. Á ah, chúng mày đã xô đẩy đến thế thì ông đây cũng tự hành trang cho cái nghề phụ  Uất ức quá thì ông lại chẳng nghĩ việc ngay để vui vầy với đời ko biết chừng  Uhm uh ah cứ nghĩ thế thôi đã là thấy vui rồi. Đời này thanh niên trai tráng đầu đội trời

Một năm sau ra trường - Viết tiếp những điều dang dở

E hèm, Nói gì đây ta, kiểu như sau bao ngày xa cách, chừng cũng đc 6 tháng rồi ấy nhỉ, giờ mà nhớ một ai đó, định bụng mở miệng hỏi thăm thì thật bối rối ngượng ngùng không tả được, thực ra thì cũng không phải hỏi thăm chi, tính là viết lại blog sau những tháng ngày ngủ đông, chán chường, thì cảm giác lúc này của tôi tựa tựa vậy ấy, giọng văn trước giờ tự dưng lạc nhịp lúc nào không hay và câu đầu tiên thì méo biết ghi thế nào cho phải, ơ mà nãy giờ cũng được vài dòng rồi, nói chung lại là, chào các bạn, tôi khá là nhớ các bạn đấy :">

Những lời gió bay

Loay hoay trong cái nắng gắt của miền trung, cái nắng rát vào da và mặt,.. tôi nhanh chóng đẩy cái xe máy lên lề đường, thao tác dứt khoát, bỏ vội cái mũ bảo hiểm mắc vào cốp xe, phóng như bay vào quán cà phê yêu thích Thở phào nhẹ nhõm, có mỗi nơi đây là ún cà phê giá sinh viên mà được hưởng máy lạnh, mấy ngày gần đây, hôm nào ngồi tôi cũng thấy nó, thằng Nhân, cái thẳng mà thời sinh viên đôi khi tôi hay thầm ngưỡng mộ cách nó hoạt động đoàn, trông sôi nổi biết bao, hẵn là gấu bu quanh, nhưng mà trước giờ kỳ thực chưa thấy nó quen con nào cả. Ra trường cùng lúc, tưởng như nó có việc làm ngay ấy chứ, nhưng hiện tại thì chả khác nào tôi, cùng phường thất nghiệp.  Cũng hay trò chuyện với nó, chứ ngồi cà phê một mình thì rõ chán, vài câu nói bân quơ từ nó đôi lúc khiến tôi giật mình kinh hãi, có đôi khi những cơn gió nhẹ thoảng qua ngoài kia chính là những lời nói thoáng qua trong cả cuộc đời này. Thằng Nhân này nó hồi xưa năng nổ lắm, nó gặp con bạn cùng lớp, hai đứa làm

TỐT NGHIỆP , RỒI ĐI LÀM, CÓ NHỮNG THỨ QUEN THUỘC CẦN VỨT BỎ (P. Cuối)

Sau cùng thì ....liệu có những thứ quen thuộc nào ta cần vứt bỏ lúc này…..? Beautiful life club - CLB đầu tiên tôi tham gia ngay đầu năm nhất đại học Tốt hơn hết là tắt mạng, và sống thực hơn với những gì mình đang có và đang thuộc về.  Một ngày như mọi ngày, thường thì ngay sau khi thức dậy tôi sẽ chộp lấy cái điện thoại, vào ngay zalo và dò dò xem có cái gì đang xảy ra không, ít nhất cũng tia thử có em nào để tìm quanh đây… Sau đó tất nhiên sẽ là cúng dường facebook bằng đủ thứ ảnh iếc về 365 tư thế lúc mới ngủ dậy, nhưng không hôm nay có gì đó khác hẳn, tự nhủ lòng mình, bằng tất cả cố gắng và kiên định tôi không vào mạng nữa, tôi thức dậy và uể oải trong cái lạnh sớm cuối xuân, thò chân xuống giường và lò dò đôi dép. Sau khi xúc miệng và tự xăm soi khuôn mặt đáng yêu của bản thân, thường thì tôi sẽ xách láp ra quán cà phê và lại cà kê dê ngỗng, nhưng lại không, bản năng mạnh mẽ làm tôi khước từ thứ mê muội này, phục trang đầy đủ, với tờ 50k còn mót lại trong