Chuyển đến nội dung chính

Lượm lặt cà phê cóc 1

Lướt vi vu trên con xe wave đỏ, vòng qua các cung đường Bạch Đằng và Trần Phú, gió đêm nay mát hơn hẵn mọi khi vì rằng đã chớm vài cơn mưa rào lúc sáng và giữa trưa, tuy nhiên, chút không khí lạnh này cũng không thể nào làm tan cơn buồn ngủ của một người đương mất ngủ. Muốn tỉnh ngủ thì cà phê thôi, đánh vòng một đoạn tôi rẽ vào quán 5D quen thuộc, mà những khi một mình… lại tự tìm đến đấy.


Cả chiều không viết được đoạn blog nào, cách bài cuối cùng cũng áng chừng 3 tháng, ừ phải rồi, kể từ lúc tôi nghĩ việc! Cái đầu mụ mị đi vì một nỗi đã lâu chưa đi làm, chỉ có học và học, mà học nào đã vào đâu, khi quyết tâm nghĩ việc để học anh văn, tôi mới đau đớn mà ngộ ra rằng, trong đầu đéo có chữ tiếng anh nào cả, dù rằng trong suốt những năm đại học cũng có lau láu được vài câu với tụi Tây. Vậy đấy, ở không học cũng chẳng xong, tình trạng thì đang thất nghiệp, đến viết vài chữ blog cho có cái gọi là … cũng không ra, thành thử cảm giác bản thân như kẻ vô dụng cực độ, như con hổ già hom hem, nằm mệt mỏi và rên rĩ trong công viên, ngậm ngùi nhớ về những ngày tháng xưa cũ nơi rừng thiêng.

Vào quán quen, ngồi đúng chỗ hay ngồi, và như mọi khi, bạn phục vụ đó ngay tức thì bưng ly trà đá ra, cùng câu chào quen thuộc: “Anh, cà phê sữa hả?”. Gọi ly cà phê đen pha thêm ít sữa, cũng nhờ thói quen này, tôi được dịp tiết kiệm kha khá, chứ cứ quen mỏ gọi bạc xỉu hay chanh đá thì giờ đây, khi vô công rỗi nghề, tiền đéo đâu mà đáp ứng những thói quen sang chảnh nữa, vậy là may ra cũng có cái làm tôi thấy an ủi. Ý là đời có chán thế nào thì ít ra vẫn còn vài đồng, đủ cà phê tối.

Cô đơn là khi? ... Một đoạn quote nhỏ nhảy lên newfeed của tôi trên facebook, những câu quote vô vị cứ mỗi năm đều đăng lên như cũ, nhằm câu like của mấy trang mạng lá cải, thường tôi không chú ý lắm, nhưng hôm nay lại khiến bản thân ngập ngừng vài giây, đủ lâu để đọc và ngắm nghía tấm hình cùng câu quote về sự cô đơn kia… Luôn tự thấy hài lòng vì có nhiều bạn bè và được cơ hội quen nhiều người thú vị, cá nhân tôi chưa hề biết cô đơn là gì, hoặc có chăng trong thâm tâm, tôi, bản thân đã cô đơn từ lâu lắm rồi, mà chưa kịp nhận ra. Nhưng có gì là đáng buồn? 
Vì cố nhiên đã tự quen dần với cô đơn thì nhận ra điều ấy không sớm hơn, lại càng cảm thấy bình thường.
Mỗi khi đêm xuống, cảm giác như thể tôi vừa uống phải viên thuốc đỏ của Morpheus vậy, những cuộc vui bấy lâu giờ hoá ra mộng tàn. 
Thời gian quả là thứ phải đáng để sợ, nó đã làm cho một bữa tiệc vui nào cũng phải đến hồi kết thúc, bản thân nó luôn sinh ra một sự gì đó, để khiến một người đang lạc quan phải hoá đau buồn, còn người đau buồn thì càng thêm đau khổ. 
Tôi đã từng có bạn, phải rồi! Nhiều đến độ, chẳng biết cà phê một mình là gì, giờ thành ra đã quen và chỉ thích ngồi nhâm nhi cà phê mà không cần ai bên cạnh. Phải chăng cô đơn là khi đang buồn, kéo list friend trên facebook hay zalo mà cứng tay, không biết phải rũ ai đi chơi cùng, là khi chỉ việc rủ những đứa bạn thân chí cốt đi chơi hoá ra là điều xa lạ, vì đã lâu lắm rồi chưa được gặp hoặc tự dưng khó gặp. 

Nhìn xung quanh quán, cũng vài con người đó, mặc dù chưa một lần nói chuyện, nhưng cảm giác gần gũi hơn bao giờ hết, hẵn là cùng chung một xúc cảm, những trai, gái lẻ loi, người ly cà phê, người chai nước ngọt, cứ mãi cắm đầu vào chiếc smart phone, cũng như tôi cắm mặt vào cái macbook này :)) Chợt cảm thấy buồn cười hơn bao giờ hết, vì thời sinh viên, giữ lúc cao trào của những hoạt động xã hội, của sự giao lưu đó đây đang rất là vui vẻ, tôi ngây thơ một cách ngớ ngẫn :)) đã tự vấn bản thân luôn đặt quan hệ anh em/ bạn bè lên trên mọi cung bật tình cảm bèo dạt mây trôi của đôi nam nữ yêu nhau, thì giờ đây bạn thân ta rồi cũng xa ta, để rồi câu nói năm nào trên bàn nhậu của chúng bạn “Thà bỏ bồ chứ không bỏ bạn…” chỉ còn là dư âm của kỹ niệm.

Đến đây cũng nên có chút tự vấn, phải chăng bao năm qua, tôi đã ra một kẻ đồi bại, ăn ở đến độ, chó chê mèo mữa, rũ rê không ma nào ngó? Cũng là không hẵn, chỉ là… đâu phải ai cũng thích hợp để hú hí cà phê hay đi chơi phải không nào? Ế hay cô đơn cũng có cái giá của nó chứ, dù là rẻ như bèo. Cá nhân tôi luôn là nguồn vui của các lần tụ tập, người dẫn chuyện hài hước để mỗi dịp tám của đám bạn bớt phần nhạt nhẽo, thì lúc này đây tự dưng cần tìm ai đó làm nguồn vui và khơi dậy cảm hứng thật chẳng biết gọi ai.
Nhiều khi bản thân đã cô đơn quá lâu, đến một lúc nào đó tuyệt nhiên chỉ thích cô đơn mà thôi.
Và có lẽ vậy, phần lớn đám bạn, thiệt chả biết gọi đứa nào mà cùng tâm sự, như lúc còn học sinh, khi đang là sinh viên. Vài thằng có bồ thì ngày ngoài 8 tiếng ngủ và 8 tiếng đi làm ra, nó lại chẳng phải túc trực bên má nhỏ của nó để mà vun đắp cho tình yêu mới chớm, còn mấy con bạn có gấu thì thôi hãy yên lặng, và chờ khi nào nó chủ động rũ đi… cùng bạn trai nó, vì ta cũng nên tế nhị cho những sự nhạy cảm cần có trong các cuộc yêu và cả cuộc ghen tuông nữa. 

Ah! Còn các chiến hữu nơi công sở nữa chứ! Nhưng cùng là đồng nghiệp, nếu không ưa nhau thì càng lại không nên phiền đến nhau sau mỗi giờ tan tầm, mà có chăng thân thương thì công việc cả ngày đã chưa đủ ớn hay sao, mà lại tiếp tục bàn tán nói xấu sếp và công ty :)). Vậy nên, tốt nhất chúng ta, những chàng trai trẻ trong độ tuổi này, hãy tải ngay Zalo, Beetalk, hoặc Tinder cũng được, hay đại loại các app chat chít khác, để mà rãi thính kiếm gấu an phận vậy.

Sài Tinder thử, gái xinh đâu không thấy, chỉ toàn đụng lũ bạn bè bị tụi nó troll sml :((

Như những đứa vác tù và hàng tổng đi xung phong, tình nguyện giúp đở xã hội, lúc sa ngã lại về vòng tay bố mẹ, những kẻ chén chú chén anh, huynh đệ thân quyến, lúc chán đời thì chỉ có tìm về với vợ, còn tôi tôi chỉ mong có gấu là đủ rồi. Chắc cũng đã đến lúc rồi nhỉ, ơ mà gấu ơi em ở đâu!

14/7/2017 (Bài viết trong những ngày dài thất nghiệp buộc phải nghỉ hè)

Bạn ơi! Đọc tới đây, cũng đừng nên vội quá bi quan vì cuộc sống vốn đã nhiều bi kịch sẵn có, cứ luôn tự tin và tự tạo chút lạc quan nhé! Vì rằng không thử gõ cửa thì bố đứa nào biết mà mở. Thế nên lâu lâu, hãy thử mạnh tay gõ vài câu vô nghĩa gửi đứa bạn đã lâu chưa gặp trên facebook, nhắn cái tin hú hí với những số điện thoại lâu rồi chưa gọi, biết đâu lại có một buổi trò chuyện ra trò và đáng nhớ. :))
Đến những quán cà phê cóc, người ta đơn giản là kiếm một cái ghế thấp, ngồi khom lưng lại, uống ly cà phê, mắt nhìn đường phố, nom như mấy con cóc đang ngồi bên rìa ao đầm.
Đang lúc điện thoại hư không sửa được, lại thêm cảnh gọi rũ cà phê mà thế đéo đứa nào cũng bận, thành thử đau đớn đến độ viết ra cái bài sớ thảm thương này, ahuhu, nhưng mà việc có gấu đúng là hệ trọng lắm chứ chẳng đùa được ahihi :3
Lượm lặt 3

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi