Chuyển đến nội dung chính

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 3

Thường thì người ta dễ truyền cảm hứng cho kẻ khác, nhưng thực khó lòng mà tự đi huyễn hoặc bản thân mình, nhất là khi đương đứng trước những thảm cảnh trông thấy rõ.

Cà phê Phương Vy số 20 đường Hoàng Diệu - Đà Nẵng

Đúng 5 giờ chiều, sau một ngày nắng gắt của tháng 3, trời về chiều trông ảm đạm hơn vì đã phai màu nắng, mây kéo về nhiều và từng cơn gió biển thổi vào thành phố, làm không khí mát hơn một chút, thêm chút vị mặn ở ngoài khơi xa men theo làn gió, tạo cho du khách tới đây có chút cảm giác của thành phố biển. 

Trên con đường Lê Đình Dương quen thuộc, một cậu thanh niên trên con xe Honda tròng trành, lâu lâu cái mành xe rung lên bần bật, tiếc là không có em nào để đèo theo phía sau như bài “Đưa nhau đi trốn” của mấy bác Đen, Linh Cáo nào đó trên mạng. 

Dừng xe trước góc cà phê cũ, mắc dáo dác nhìn xung quanh như một con cú đói lâu ngày đang rình mồi, miệng cậu trai bổng mỉm cười, vì đã có 2 thằng khác đã chờ cậu từ lâu rồi, vẫn tính cao su không hề bỏ, vẻ mặt đắc thắng hiện rõ khi có người đã chờ sẵn mình trong các cuộc vui chơi.

Nhóm bạn trẻ vừa thân nhau gần đây, trước kia chung trường khác lớp, lâu lâu có dịp đoàn hội thì gặp nhau chút chút, giờ ra trường, trời xui đất khiến, vì muốn tìm kiếm cái lẽ sống ở đời, cái sự nghiệp chân chính của một thằng đàn ông đứng đắn và thẳng cứng nên đi xa lập nghiệp rồi con tạo xoay vần thế nào cũng quay về lại cái thành phố biển này, đi làm thì vui ít buồn nhiều, những lúc như vậy tự khắc con người dễ tìm thấy sự đồng cảm mà gần bên nhau. 

Tuổi đời 3 người còn quá trẻ so với mấy ông anh trung niên cùng công ty, đã một nách hai con, cũng vừa đủ già đời so với lũ sinh viên năm một vừa đậu đại học, thế nên, những trăn trở của giai đoạn này chỉ có chúng nó tâm sự với nhau mới thấu cảm cho nhau được, và cứ mỗi vài tuần, hoặc mỗi tháng lại tự nhiên có một buổi hẹn cà phê, chiều hôm nay là một buổi như vậy.

Thằng nom trẻ nhất trong đó, nhấp ngụm pepsi, nó nhìn ra phía xa rồi thu ánh mắt về 2 thằng bên cạnh, hỏi một câu vu vơ cho có chủ đề:

– Cuộc sống dạo này thế nào?

Ở cái tuổi này, chưa hẳn đã phải lo cưới vợ thì càng chẳng phải nghĩ đến chuyện con cái mà đem ra bàn tán, chính lúc này tụi nó chỉ đang sống cho bản thân, tìm ra cái lý tưởng sống cũng đủ phát mệt, thành ra câu cửa miệng của tụi này thường xoay quanh về vấn đề cuộc sống, sự nghiệp, ngắn vậy đó, nhưng nói ra thì cũng dài như phim cô dâu Ấn Độ vậy. Thằng lái xe honda lúc nãy, cũng nhanh miệng đáp lại, câu trả lời chung chung như câu hỏi.

– Thì cũng bình thường, thấy chán bỏ mẹ
– Sao lại chán, lương ngon, việc nhẹ chán cái đéo gì? – Thằng ở giữa lên tiếng, khuôn mặt đầy những râu, nó tự nguyện nuôi râu, đơn giản vì nó không muốn mấy lão trong công ty cô lập nó, vì làm công ty nhà nước, giữa mấy ông già đang co ro giữ cái ghế của mình chưa chịu về hưu, nó phải để râu để trông già dặn, trông giống mấy ông bạn già cùng văn phòng, và để khi gặp khách hàng, với những người đáng tuổi ông nó, nó có thể thoải mái gọi anh, xưng em mà không ngượng mồm.

– Đm, lương 15 củ mà bảo đứa 5 củ chưa trừ bảo hiểm là lương cao, cao cái vẹo!
– Thế rồi sao, thì nghĩ việc đi chứ còn dại gì..
– Nghĩ rồi lấy chi ăn, với cả
– Đi Sài Gòn đi, ở đây làm gì, ngành ông có phát triển ở đây đâu – thằng mặt râu chen ngang

Thằng đi Honda, nó đã dự tính đến cái chuyện đi xa, khăn gói lên vai như mấy chuyến viễn chinh trong phim, một thân lập nghiệp, cái ước mơ đó đã ấp ủ từ lâu, nhưng thói đời vốn vui tính và thích đùa dai, lấn cấn đủ thứ chuyện gia đình, nuôi mẹ, nuôi đứa em chưa học xong cấp 3, nó đi đâu được. 

Nhảy đủ chổ, vì bị điều chuyển đi làm xa, nó dám bỏ luôn công việc trong mơ ở một công ty Nhật để được gần mẹ và chăm em, tới khi cần tiền lo gia đình, lại chấp nhận cất cái tấm bằng đại học, cái đống chữ nghĩa bấy lâu qua một bên mà dạt vào nhà máy xếp bì thư, ra tết may thay có chỗ làm hiện tại là đúng mảng Marcom nó thích, thành thử dù rằng môi trường chưa ổn lắm, đành nương náu tới bây giờ.

– Bạn bè đi hết cả, dạo đây anh em ai cũng du học
– Thế mày có đi không? Bằng Ielts đã hết hạn chưa?
– Hết mẹ từ năm ngoái, 7.5 giờ còn lại nữa chấm, đi làm chặp, mất chữ hết – Thằng bên cạnh giọng trầm lại, cầm trên tay lon pepsi nhìn thẩn thơ
– Mẹ, làm tài chính cho Pepsi mà không sài tiếng anh à, thế thì bỏ, thì bỏ ngay.
– Dùng lúc đọc báo cáo với viết mail thôi, chứ có thường xuyên đâu, trong phòng cũng toàn mấy người già già, nói tiếng Việt trao đổi là chính – Giọng ủ rủ.

3 thằng trong ảnh không phải 3 thằng trong truyện, lấy tạm làm đại điện - nhà nghỉ Memory Guest House - Johor Bahru

Lũ chúng nó, luôn thúc giục nhau bỏ việc, dù lương thấp hay cao, không hẵn là vì gato nên mưu hại lẫn nhau, mà đốc thúc nhau để thoát khỏi cái vũng lầy an toàn, để mạnh dạn đi xa, đi ra thật xa, tìm kiếm cái lý tưởng sống cho tuổi trẻ đang ngày càng hao mòn này, và để đến khi một đứa đã vượt ra được vùng an toàn của bản thân, thì 2 kẻ còn lại như có thêm chút động lực mà phấn đấu cho lý tưởng của riêng mình, những thế hệ 9X, những Y Generation, nếu không phải thuộc hàng đa cấp, bán khoá học, rồi thất nghiệp đẻ sớm thì lúc còn đang sinh viên may mắn được tham gia các tổ chức tình nguyện, các đoàn hội quốc tế, nên giờ đây cơ duyên có những tư tưởng cấp tiến, ham học hỏi và luôn muốn tự hoàn thiện bản thân cũng như thoả chí anh hùng được đi khắp nơi.

– Ta đang tính học lại tiếng anh ấy chứ, còn mi?
– Chưa có bằng Ielts, mà sáng nào cũng đọc báo tiếng anh – thằng mặt râu nhìn qua đứa còn lại
– Tao thì thứ 7 chủ nhật, thiệt đi làm về nhác quá, mẹ tối về ngồi viết blog đã hết hơi, nên tranh thủ đăng ký học thêm thứ 7 với chủ nhật, bớt đi chơi lại, học giữ con chữ.
– Thôi ráng, ai nói chi kệ, tuổi mình, nhiều đứa còn đang đi học đấy.
– Ời, tuổi này mà còn học chak là học y, còn không chúng nó đẻ con cả rồi – Cả bọn cùng cười.
– Nhất định phải đi du học – thằng lái honda giọng quyết tâm, dù tiếng Anh nó bét nhất, thi Toeic trầy trật mới được 580.

Rõ ở cái tuổi này, làm thân với mấy em sinh viên thì lại dính vào mộng mơ của cuộc đời mà sa đà ăn chơi, còn bù khú, nhậu nhẹt cùng mấy chú già trong văn phòng lại chẳng may mong muốn sớm yên bề gia thất, vậy là chỉ có lũ chúng nó trong những cuộc cà phê đạm bạc này, tự an ủi, motivate cho nhau, để cùng nhắc nhau luôn nhen nhóm cái lẽ sống cá nhân trong lòng, giữa những cơn gió phũ phàng của thời cuộc.

Đến quán cà phê này, người ta đơn giản là kiếm một cái ghế thấp, ngồi khom lưng lại, uống ly cà phê, mắt nhìn đường phố, nom như mấy con cóc đang ngồi bên rìa ao đầm.


NĐGBAO 14/03/2017



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi