Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện thường ngày

Khi chợt nhận ra rằng thời điểm 30 chẳng phải là một tuổi 20 mới!

Tôi đã có một suy nghĩ như vậy, sau vài ngày ở Montréal, thành phố lớn nhất tỉnh Québec, Canada. Đến Montréal, đón tôi không phải là cái không khí mới lạ mà tôi từng háo hức trước khi đi, cái cảnh tình hiện ra trước mắt tôi, chỉ có thể hát lại hai câu của bác Trịnh: Một hôm bước qua thành phố lạ/ Thành phố đã đi ngủ trưa. Đi trúng cái mùa mưa quần què, chụp kiểu chi cũng thấy ảm đạm Sau hơn 5 tiếng dài lê thê trên xe, ngồi chung với vài người bạn chưa hề gặp mặt qua ứng dụng Poparide, tôi đặt chân đến Montréal trong tiết trời se lạnh đầu đông, đi kèm cơn mưa phùn. Mới 6h rưỡi hơn nhưng thành phố đúng kiểu đi ... ngủ trưa. Rất ít người qua lại, hàng quán thì đóng cửa, chỉ còn vài ánh đèn le lói của mấy khu bán Fast-food.  Tính ra, tôi không có số ăn chơi, hoặc là do nghiệp quật nên đi chơi lộn ngày, lúc đến thì mưa gió, khi về thì bão tuyết. Nhưng không sao, tính tôi vốn kiểu lúc vui thì không quá vui, thành thử bây giờ có thấy buồn tự dưng cũng không quá buồn. Lần đi chơi này chỉ đa ph

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P9)

Nhân lúc đóng cửa kinh doanh toàn thành phố vì mùa dịch, được dịp rãnh rỗi thì mần lại series Tâm sự Zalo của một chàng trai mới lớn 19 tuổi lần thứ...n. Nhờ lướt lại những lần tự sự năm nào, ngẫm ra những khó khăn bây giờ chẳng đáng thấm là bao, từ đó lại có thêm cái động lực vui sống, bình tĩnh nhâm nhi ly cà phê những lúc chiều về bất chấp tình cảnh thất nghiệp trong mùa dịch vì đóng cửa cả thành phố. Đi làm Start-Up, up đâu không thấy, thấy múp thêm vì ngày nào cũng có đồ ăn vặt 19/4/2018 It's never too late to live life and pursue your passion, ý mình cái passion ở đây ko gì khác ngoài việc được ăn trong lúc làm, kiểu vừa làm vừa ăn theo đúng nghĩa đen ấy ạ. Lúc tâm hồn trống rỗng, có khi chỉ đồ ăn mới bù đắp được. Và rồi như một lẽ ở tự nhiên, các bạn ah! Trong cuộc đời mỗi người chúng ta, chỉ những lần táo bón đến đỏ mắt mới thấu hiểu, được tiêu chảy là đáng quý biết bao.  Sau gần cả năm thất nghiệp đến độ ma chê quỷ hờn, bạn bè xa lánh. Giờ đi làm tự dưng méo thấy chán nữa,

Khi cơ tim lại thắt chặt!!!

Không phải vì bị nhồi máu lên tăng xông, hay bị bệnh tim mãng tính, mà vì tự dưng đang yên đang lành có đứa nhảy bổ vào phá tan cuộc đời tẻ nhạt của chính mình. Và cuộc sống nếu may mắn thay (hoặc cũng có thể cho là xui rủi) khi phải gặp đi gặp lại những sự cố như vậy trên hành trình kiếp con người. Một ngày dù là tẻ nhạt với những chuỗi hành động liên tục được lặp đi lặp lại, ăn ngủ đi làm,.. vẫn sẽ là một ngày vui vẻ, vì ít ra tẻ nhạt đều đặng nhanh chóng giúp ta quen dần với sự tẻ nhạt ấy, để rồi đi cuối tận cùng của sự tẻ nhạt, cũng thấy đó là một niềm vui nhẹ.  Hội chim lợn chỗ làm Trong những lần loay hoay bên cái bếp đầy đủ mùi vị thịt, từ heo bò gà, đến cả thịt người (ý tôi là mùi mồ hôi của mấy anh thợ bếp cùng tiệm), tôi bổng dưng để ý có một đứa bịt mặt cứ hay chen vào mấy câu nói đùa hoặc tán dóc của tôi với lũ đồng nghiệp mỗi khi thưa khách. Thế ấy thì cũng chẳng có gì lạ lắm đâu, vì dạo này số lượng nhân viên ăn nước mắm bổng dưng đông lên đáng kể, thì mỗi người đi ngang

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P8)

Mùa dịch Corona, phải tự bó giò nơi góc phòng, đối với một người hay thích đi rong như mình thì quả thực một cực hình. Nhưng rồi cũng phải đành quen chứ biết sao giờ, từ sáng tới chiều chỉ có 2 việc chính được lặp đi lặp lại như vòng đời của tạo hoá, ăn và ngủ. Nằm lăn qua lăn lại một hình, theo thói quen bật Zalo tìm quanh đây thả thính, thấy có người Việt mừng hết lớn, mà nào ngờ cách xa mấy chục cây, nên thôi. Bất chợt, tìm đọc lại những dòng nhật ký cũ, tự dưng thấy có chút bồi hồi. 14/2/2018 Này thì va lung tung, đứa nào nói ế thiếu hơi gái cuối năm bố vả vào mặt, hôm nay vẫn có gái hẹn hò và  được hẵn hai em nhé, được bao cf luôn nhoé, lễ lộc gì vẫn méo phải tốn kém nhoé. Hồi xưa đi coi bói ông thầy có nói số mày nhờ bạn được, thấy chưa tin lắm h tin sấp mặt Valentine vẫn có bạn bè bù đắp tình cảm. Thôi thì những lúc đơn côi lẻ bóng như vậy, tạm để chúng bạn lên trên hết cho chắc mai mốt có gấu, tuỳ tình hình ta sắp xếp lại. 15/2 Cuối năm đi lòng vòng tính

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P7)

Tính đến thời điểm viết bài này, điều tôi hối tiếc nhất chắc là chưa có mảnh tình vắt vai, tuy nhiên thứ làm tui cảm thấy hài lòng mà thực sự là có ích nhất đó chính là có đám bạn. Bạn nhiều thì cũng nhiều cách chơi, vì mỗi đứa mỗi tính, ấy thế mà đứa nào cũng có cái hay ho của nó để mà khám phá, để mà học hỏi, mà kỳ thực lúc đói ăn mới biết tình bạn quý giá đến mức nào. 11/10 Thư nhận được trong một ngày vừa chợt nắng ;-d vs cái kiểu nội dung vừa đấm vừa xoa ri méo bik nên buồn hay nên cười trừ nữa :') :') Coi như cũng có xíu kỹ niệm để lâu lâu có chán đời còn ăn mày quá khứ :v làm hì hục cả năm, nghĩ tham gia một cách tự nhiên cũng gần năm rồi mới có thư cảm ơn :WIPE chak bên đó mặc định trước h mình vẫn còn làm việc đều đều cho msp quá x-) x-) Tò mò méo biết mấy tháng qua anh chị em bên Microsoft review là review cái gì nữa. Nhận mail xong thấy tự dưng già cỗi vãi :-(( nhiệt huyết tuổi trẻ chak tạm gác lại kiếp này, dành thời gian kiếm việc cưới vợ đẻ con a

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P6)

Không đi làm thì đi học, học gì cũng được, miễn là đừng có rãnh rỗi quá mức rồi sinh nông nổi. Đó là cái ý định đầu tiên sau khi tôi quyết nghỉ làm, và nghỉ rồi thì chỉ có sáng chiều la cà thư viện thành phố, còn khi màn đêm buông xuống, những tình cảm bạn bè làm con tim đương băng giá vì sóng gió cuộc đời được sưởi ấm đôi chút.  Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ chưa dậy thì, đám này mới đầu năm 2 sinh viên mình gặp tụi nó mà hết cả hồn, giờ thì ngon lành hơn hẵn. 25/8/2017 Tới một lúc nào đó, uhm cũng ko rõ là khi nào, nói như kiểu mấy bác thấy bói là ko sớm thì muộn ấy 😜... chợt chỉ còn mình ta vs riêng ta, vì rằng đứa nào cũng đi xa, như thể định mệnh cho chúng ta có cơ hội gặp nhau ở đây và cùng ngồi chờ thời, đợi chính định mệnh mỗi người gọi tên vậy, ai rồi cũng có lúc phải bước đi trên con đường riêng của mình, để khi quay đầu ngoãnh lại, mọi sự trc đó như là quá khứ đã rất lâu rồi, Ôi đm còn đứa ko đi đâu thì có gấu hết thể làm ta đây dù đi vs bầy gá

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P5)

Cả năm 2017 quả thực là một năm dài, vì rằng thất nghiệp, tự kỷ và cảm giác nhiều bất lực. Nhưng mà qua rồi thì ngẫm lại cũng như một cái chớp mắt của thời cuộc. Vậy mới thấy, dù cùng cực hay vui sướng, thì cũng đừng để tâm thái quá, mọi cảm xúc, tốt nhất nên có chừng mực, rồi cuộc sống sẽ cảm giác nhẹ nhàng hơn. Ảnh ở quê nhà mình, nhỏ không lo học chỉ thích xem phim heo, lớn lên thất nghiệp phải đi cho heo ăn. 29/3/2017 Trong suốt cả chiều, loay hoay những công việc ko tên, sự đa nhiệm, những công việc hấp dẫn đến từ mồm, khi nghe, thấy rất hay, mà lúc đụng vào, vs ko kinh nghiệm, và ko ma nào chỉ dẫn thì đó hẵn phải là một cuộc đốt cháy tuổi thanh xuân chăng? Nếu ko phải bậc thánh nhân có thể tự soi rõ đường đi của bản thân, thì 1 kẻ bị thong manh lại tự mò ngu đường, vs cái niềm tin được bơm từ sách báo hoặc ai đó, có khi sa chân thì chỉ cần cái vấp ngã, thêm cú trượt dài sẽ thành ra một cuộc đời đáng kể. Cũng may êm đây tuy hơi lé nhưng cũng thấy được sơ sơ, chưa đủ gọ