Chuyển đến nội dung chính

TỐT NGHIỆP , RỒI ĐI LÀM, CÓ NHỮNG THỨ QUEN THUỘC CẦN VỨT BỎ (P1)

Đà Nẵng, hôm nay lạnh tong teo, đi đái thì sờ không thấy dái đâu cả, mà ấy là tôi ám chỉ phần đông các bạn trẻ ở thành phố này thôi, chứ tôi thì bộ phận nào cũng đủ cả, không teo bất thường nhá. Tự xin nghỉ việc, từ chối một mức lương cao tại một công ty lớn, đối với một thằng sinh viên dở hơi như tôi, chắc là điều ngớ ngẫn chẳng ai làm, sau quyết định ấy, khoảng thời gian tiếp sau thật thanh bình và thư thái, thời gian cũng trôi chậm lại hơn, đủ để tôi nhìn kỹ lại con đường mình đi tiếp sẽ theo hướng nào, để rồi đi đến đâu, nhưng thực sự thì việc ăn hàng ở không cũng chẳng giúp tôi nghĩ thông ra cái hướng nào cả. 

Ảnh chụp ở Nam Giang trong một đợt đi tập huẩn học về Trung thực, do Live&Learn hỗ trợ.

Dường như tính vội vã, nông nỗi, cái máu ảo tưởng ham làm giàu, ưng khẳng định bản thân trước lũ bạn vĩ đại, gia cảnh bề thế của mình, đã làm tôi mù quáng, không có thời gian cho sự suy nghĩ rằng điều gì là mong muốn của chính thâm tâm mình, tôi từ lúc ra trường cứ như trâu trẻ, hết húc công ty này tới húc công ty khác, mong làm công ty lương cao, mong làm công ty xì tin dâu, và mong được khẳng định mình, mơ tưởng về một chức vị danh giá trong tương lai gần, rồi giờ đây, sau quyết định khùng điên, chối bỏ tất cả những gì mình khao khát trước đó, mọi thứ thực tại như trở về bình dị như lúc trước, vẫn là anh sinh viên rãnh hơi, chém gió và thích mơ mộng. 

Thực ra thì tôi cũng chả có điên khi đi nghỉ việc không không như vậy, mơ mộng của tôi đủ để thấy thế giới thực tại này không quá nhàm chán, tôi không dám khát khao nghĩ việc, hay thậm chí bỏ ngang đại học, ra đường vác xác và tự đi làm giàu, thực ra thì tôi cũng có cơ sở chắc chắn đã xin được công việc ngay sau đó, nên mới có quyết định rồ dại như trên và đang trong thời gian chờ ký hợp đồng. Và rồi những ngày tháng rãnh rỗi này thật thú vị biết bao, kiểu như bạn phải trãi qua năm dài mất ngủ thì mới biết cảm giác được chợp mắt trong ít phút nó hạnh phúc như thế nào. 

Không phải những tháng hè sau khi học đại học, không phải những tuần đầu thất nghiệp ngay sau khi tốt nghiệp, cũng đách phải  như bất cứ kỳ nghĩ lễ dài hạn nào, cứ như cơn nắng nhẹ ùa về sau đợt mưa rào nặng hạt dài đằng đẳng, mọi thứ thật nhẹ nhàng, đôi khi sáng sáng tôi cứ ngồi cà phê nghĩ suy thẩn thơ, tối về lơ ngơ méo biết sáng tiếp theo còn tiền uống cà phê hay không. 

Cái máy tính khi tôi vào đại học, chỉ vì một chút lơ đễnh mà hư luôn bộ nhớ, mất hết cả dữ liệu.

Mọi sự cứ lặp đi lặp lại như vậy, thế là tôi quay lại công việc của một anh chàng sinh viên trước đây, tình nguyện và hoạt động, trước đó thì tôi cũng cố duy trì vai trò của mình trong một cái nhóm thân thương, và ráng gồng sức tham gia một tổ chức phi chính phủ mà chính tôi từng ao ước làm tình nguyện viên khi trước.

Nếu như trong quá khứ, vừa đi làm, vừa chật vật làm tình nguyện, hoạt động này nọ rồi trong lòng lại thầm mong, muốn rũ bỏ mấy thứ vớ vẫn râu ria này, những thứ có đáng không khi tuổi ta đây đã lớn, đã là người đi làm chứ méo phải anh sinh viên 5 tốt, vậy thì tham công tiếc việc mấy hoạt động ngoại khóa này làm gì, khi mà bạn bè ta, đã dứt bỏ cái áo xanh tình nguyện, mấy cái chứng nhận lót chuột để lao vào cuộc chơi lớn của những bạn trẻ tài năng và hoài bão - mỗi người một xứ, và đang tự vươn lên khẳng định mình, cơ mà nhìn lên cũng nên nhìn xuống, dưới con mắt của người phụ trách truyền thông từ thời hồi sinh viên, tôi thấy mọi thứ chả bao giờ hoàn hảo và cái gì cũng có hai mặt của nó. 
Người ta thường khen lấy khen để thời kỳ công nghệ thông tin, một thế giới phẳng nơi ai cũng cập nhật kiến thức một cách dễ dàng và nhanh chóng, ừ thì sao, cái gì dễ quá cũng chả phải tốt lành gì, chính con người tạo ra thông tin, tạo ra công nghệ nhằm cung ứng thông tin và chính họ tự giam mình vào cái lồng thông tin mờ ảo đó....

27/01/2016
Phần 2
Phần 3

NDGBAO

Nhận xét

  1. Xin viết tiếp chuyện đời.:3

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ai đây :3 đọc giả quen thuộc duy nhất của trang này p hơm :'(

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

Ngày mới

Một ngày mới, dù là âm u mưa bão, hay là trắng xoá tuyết trời, hay may chăng có chút gợn mây len lõi qua từng tia nắng cuối thu thì vẫn là một ngày thú vị đáng mong chờ.    Tất nhiên là trừ những trường hợp như ra pháp trường hay đến kỳ trả nợ.  Tiếng chuông báo lần thứ n đã làm nóng cả máy điện thoại, nhờ hơi ấm đấy mà làm tôi có chút khó chịu, chợt tỉnh giấc. Một ngày khác đã trôi qua, ánh nắng sớm mai le lói qua khung cửa sổ làm người đang thiếu ngủ phải nhíu mày khó chịu. Thực ra thì cũng chẳng phải sớm mai gì, vì rằng nhìn vào đồng hồ thì đã thấy đúng 12h trưa. Nhưng mà chẳng sao, vẫn còn sớm chán ở cái xứ này, và càng sướng vì hôm nay chẳng phải bận rộn điều chi, vì một nỗi niềm đau đớn bấy lâu đó là bị cắt ca, thiếu giờ làm... và thiếu tiền chính là hệ quả hình thành cái đớn đau ấy. Thôi thì tạm gạt ngang những phiền muộn còn đang vương vấn thân ta bấy lâu, như là lao đao tìm chỗ ở, đi làm bị cắt giờ, di chứng đu đỉnh, đớn đau bị ghost khi hẹn hò online vì...đi bộ, hay khủng hoả