Đà Nẵng, hôm nay lạnh tong teo, đi đái thì sờ không thấy dái đâu cả, mà ấy là tôi ám chỉ phần đông các bạn trẻ ở thành phố này thôi, chứ tôi thì bộ phận nào cũng đủ cả, không teo bất thường nhá. Tự xin nghỉ việc, từ chối một mức lương cao tại một công ty lớn, đối với một thằng sinh viên dở hơi như tôi, chắc là điều ngớ ngẫn chẳng ai làm, sau quyết định ấy, khoảng thời gian tiếp sau thật thanh bình và thư thái, thời gian cũng trôi chậm lại hơn, đủ để tôi nhìn kỹ lại con đường mình đi tiếp sẽ theo hướng nào, để rồi đi đến đâu, nhưng thực sự thì việc ăn hàng ở không cũng chẳng giúp tôi nghĩ thông ra cái hướng nào cả.
|
Ảnh chụp ở Nam Giang trong một đợt đi tập huẩn học về Trung thực, do Live&Learn hỗ trợ. |
Dường như tính vội vã, nông nỗi, cái máu ảo tưởng ham làm giàu, ưng khẳng định bản thân trước lũ bạn vĩ đại, gia cảnh bề thế của mình, đã làm tôi mù quáng, không có thời gian cho sự suy nghĩ rằng điều gì là mong muốn của chính thâm tâm mình, tôi từ lúc ra trường cứ như trâu trẻ, hết húc công ty này tới húc công ty khác, mong làm công ty lương cao, mong làm công ty xì tin dâu, và mong được khẳng định mình, mơ tưởng về một chức vị danh giá trong tương lai gần, rồi giờ đây, sau quyết định khùng điên, chối bỏ tất cả những gì mình khao khát trước đó, mọi thứ thực tại như trở về bình dị như lúc trước, vẫn là anh sinh viên rãnh hơi, chém gió và thích mơ mộng.
Thực ra thì tôi cũng chả có điên khi đi nghỉ việc không không như vậy, mơ mộng của tôi đủ để thấy thế giới thực tại này không quá nhàm chán, tôi không dám khát khao nghĩ việc, hay thậm chí bỏ ngang đại học, ra đường vác xác và tự đi làm giàu, thực ra thì tôi cũng có cơ sở chắc chắn đã xin được công việc ngay sau đó, nên mới có quyết định rồ dại như trên và đang trong thời gian chờ ký hợp đồng. Và rồi những ngày tháng rãnh rỗi này thật thú vị biết bao, kiểu như bạn phải trãi qua năm dài mất ngủ thì mới biết cảm giác được chợp mắt trong ít phút nó hạnh phúc như thế nào.
Không phải những tháng hè sau khi học đại học, không phải những tuần đầu thất nghiệp ngay sau khi tốt nghiệp, cũng đách phải như bất cứ kỳ nghĩ lễ dài hạn nào, cứ như cơn nắng nhẹ ùa về sau đợt mưa rào nặng hạt dài đằng đẳng, mọi thứ thật nhẹ nhàng, đôi khi sáng sáng tôi cứ ngồi cà phê nghĩ suy thẩn thơ, tối về lơ ngơ méo biết sáng tiếp theo còn tiền uống cà phê hay không.
Không phải những tháng hè sau khi học đại học, không phải những tuần đầu thất nghiệp ngay sau khi tốt nghiệp, cũng đách phải như bất cứ kỳ nghĩ lễ dài hạn nào, cứ như cơn nắng nhẹ ùa về sau đợt mưa rào nặng hạt dài đằng đẳng, mọi thứ thật nhẹ nhàng, đôi khi sáng sáng tôi cứ ngồi cà phê nghĩ suy thẩn thơ, tối về lơ ngơ méo biết sáng tiếp theo còn tiền uống cà phê hay không.
Cái máy tính khi tôi vào đại học, chỉ vì một chút lơ đễnh mà hư luôn bộ nhớ, mất hết cả dữ liệu. |
Mọi sự cứ lặp đi lặp lại như vậy, thế là tôi quay lại công việc của một anh chàng sinh viên trước đây, tình nguyện và hoạt động, trước đó thì tôi cũng cố duy trì vai trò của mình trong một cái nhóm thân thương, và ráng gồng sức tham gia một tổ chức phi chính phủ mà chính tôi từng ao ước làm tình nguyện viên khi trước.
Nếu như trong quá khứ, vừa đi làm, vừa chật vật làm tình nguyện, hoạt
động này nọ rồi trong lòng lại thầm mong, muốn rũ bỏ mấy thứ vớ vẫn râu ria này,
những thứ có đáng không khi tuổi ta đây đã lớn, đã là người đi làm chứ méo phải
anh sinh viên 5 tốt, vậy thì tham công tiếc việc mấy hoạt động ngoại khóa này
làm gì, khi mà bạn bè ta, đã dứt bỏ cái áo xanh tình nguyện, mấy cái chứng nhận
lót chuột để lao vào cuộc chơi lớn của những bạn trẻ tài năng và hoài bão - mỗi
người một xứ, và đang tự vươn lên khẳng định mình, cơ mà nhìn lên cũng nên nhìn
xuống, dưới con mắt của người phụ trách truyền thông từ thời hồi sinh viên, tôi
thấy mọi thứ chả bao giờ hoàn hảo và cái gì cũng có hai mặt của nó.
Người ta thường khen lấy khen để thời kỳ công nghệ thông tin, một thế giới phẳng nơi ai cũng cập nhật kiến thức một cách dễ dàng và nhanh chóng, ừ thì sao, cái gì dễ quá cũng chả phải tốt lành gì, chính con người tạo ra thông tin, tạo ra công nghệ nhằm cung ứng thông tin và chính họ tự giam mình vào cái lồng thông tin mờ ảo đó....
NDGBAO
Xin viết tiếp chuyện đời.:3
Trả lờiXóaAi đây :3 đọc giả quen thuộc duy nhất của trang này p hơm :'(
Xóa