Ai cũng có một nổi sợ cho riêng mình, tất nhiên không ai giống ai, nhưng tôi đồ rằng dù là khác nhau đến mấy, một khi đã là sinh viên năm cuối, cũng đều có chung một nỗi lo âu, mà không ai dám nhắc tên nó, thôi để tôi nêu ra giúp luôn cho nhanh: Thất nghiệp.
Ảnh chụp hôm tốt nghiệp, cũng áo quần như ai, ngáo ngơ cả năm đại học, lúc ra trường lại khá tươm tất. |
Thất nghiệp, bản thân cụm tự đó đã toát lên vẻ đáng ghê rợn của riêng nó, và sự thật, nó còn ghê gớm hơn cả thất học, bạn không có học nhưng cày bừa, bưng thuê, rửa chén, chăm chỉ bạn vẫn có tiền và sự nghiệp, chứ đã thất nghiệp thì hỡi ôi, dù có trăm ngàn cái chữ, mà không làm ra được một đồng trinh, chỉ tổ muối mặt gia đình và cả chính bản thân bạn, và rồi thì người đời sẽ dè biểu xa lánh.
Sự thật vẫn trơ trơ trước mắt, có rất nhiều anh chị nhờ tên họ thuộc dòng dõi quyền quý nào đó, lỡ may có ít học, vẫn chắc suất, đạt được cái nghề cao sang, rồi cả địa vị danh giá, và người ngoài lại nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, còn bạn, bụng đầy chữ, nhưng chỉ chữ thôi thì thốt ra cũng chỉ tổ làm ngứa tai người ta, vì khi ta không tiền, nói câu gì cũng chẳng có trọng lượng, cũng thành ra rẻ rúng và chẳng ai thừa nhận là điều đúng đắn.
Sự thật vẫn trơ trơ trước mắt, có rất nhiều anh chị nhờ tên họ thuộc dòng dõi quyền quý nào đó, lỡ may có ít học, vẫn chắc suất, đạt được cái nghề cao sang, rồi cả địa vị danh giá, và người ngoài lại nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, còn bạn, bụng đầy chữ, nhưng chỉ chữ thôi thì thốt ra cũng chỉ tổ làm ngứa tai người ta, vì khi ta không tiền, nói câu gì cũng chẳng có trọng lượng, cũng thành ra rẻ rúng và chẳng ai thừa nhận là điều đúng đắn.
Mọi nỗi sợ đều có một cái quyền chính đáng, mà bản thân ai trong chúng ta có nó đều phải được hưởng, là được sợ.
Sợ là tốt, có sợ mới tự rèn luyện bản thân để tránh những thứ muốn tránh, từ đó mà phát triển, chứ có nhiều đứa, đặc biệt là tụi ăn bám lại càng chẳng sợ và nó lại thêm yêu cái thất nghiệp đó, như cái cớ hợp pháp cho việc ăn bám. Tui lúc mới ra trường cũng sợ thất nghiệp thấy bà, tui sợ từ khi là sinh viên cuối năm 3 kia, chẳng cần đợi chi phải tốt nghiệp, vì rằng mẹ tui đã lớn tuổi, nuôi tui tới năm 4 đã sạt nghiệp gần kề, giờ ra trường mà bám bà nữa chắc hai mẹ con đi ăn xin. Mỗi ngày nhìn đám bạn tốt nghiệp 3 năm rưỡi đi làm, tôi lại thầm trách bản thân, khi nhớ tới câu nói của nó:
“Mày tốt nghiệp sớm nữa năm, là lúc chưa có ma nào tốt nghiệp, dễ xin việc, mà ít bị cạnh tranh hơn, mà ra trường sớm, làm sớm, lại sớm có kinh nghiệm”.
Ôi! Nó nói vậy đấy, vì mấy từ “sớm” mà tui ăn ngủ không yên. Như muôn loài ăn rồi phải ỉa, đã đi học thì phải được lên lớp, hoặc tìm cách tống khứ cho mau ra trường, đúng chuẩn hệ giáo dục của Việt Nam. Từ lúc mới vào trường, còn thơ ngây ngày nào, chớp mắt 4 năm, ngày tốt nghiệp cuối cùng cũng tới, tôi ra trường với cái bằng trên tay, cũng chụp choẹt các kiểu con đà điều, cũng vui vui mừng mừng cùng đám bạn bịnh rịnh chia tay, cho đúng điệu một ngày tốt nghiệp đượm buồn có kiểu cách, có khóc có cười, đặng có nhiều cảm xúc và hình ảnh để đăng mạng xã hội chia sẻ.
Ngay chiều hôm đó, một chút trơ nhẹ về mặt lý trí trôi qua trong tâm thức, những cung bậc cảm xúc đầu buổi sáng lễ tốt nghiệp chẳng thể nào làm tôi được chộn rộn, lê la ngoài quán cà phê cóc và... tôi bắt đầu khóc thầm. Nghĩ về ngày mai, nếu không có gì làm, khi còn là sinh viên sẽ được cho là chưa tới tiết học hoặc kỳ này ít môn, nhưng không, sự đời cũng lắm thay đổi, mà đa phần là những đổi thay trái ngang, ngày mai không đi làm, nghĩa là thất nghiệp.
Tối về, đến khuya thì tôi vẫn phải đi ngủ, nên nhớ rằng cho dù có buồn đến mấy thì cũng không bằng buồn ngủ được các bạn à! Sáng sớm mai thức dậy, như thoái quen thời facebook, zalo, tôi tờ mờ lấy cái điện thoại check newfeed trên facebook, đôi mắt thâm quần uể oải chợt sáng quắc, như kẻ đương mắc nợ dò trúng xổ số, đột nhiên có 2 mail gửi đến, mở ra kiểm tra thì ra là mail báo đậu vòng nộp đơn, chưa kịp vui mừng vì sung sướng, tôi tọt ngay xuống giường, vệ sinh cơ thể sau những tuần sau không tắm, hoặc có tắm nhưng hay quên gội đầu, rồi bay ngay ra quán cà phê cũ để đàm tiếu cùng lũ bạn cũng vừa tốt nghiệp, vừa ra khỏi nhà, thì có một cuộc điện thoại từ một tổ chức NGO ở Hà Nội điện, tôi bắt máy, và thú vị làm sao, tôi đã pass vòng đơn.
Ngay chiều hôm đó, một chút trơ nhẹ về mặt lý trí trôi qua trong tâm thức, những cung bậc cảm xúc đầu buổi sáng lễ tốt nghiệp chẳng thể nào làm tôi được chộn rộn, lê la ngoài quán cà phê cóc và... tôi bắt đầu khóc thầm. Nghĩ về ngày mai, nếu không có gì làm, khi còn là sinh viên sẽ được cho là chưa tới tiết học hoặc kỳ này ít môn, nhưng không, sự đời cũng lắm thay đổi, mà đa phần là những đổi thay trái ngang, ngày mai không đi làm, nghĩa là thất nghiệp.
Hội thất nghiệp ba mạng, giờ 2 đứa trẻ nhất có việc làm rồi, chỉ còn lại mình tui ahuhu |
Ôi! Cuộc sống không lẻ lại suôn sẻ đầy may mắn đến như thế, và những sự lo toan bấy lâu chẳng hoá ra vô bổ sao? Và có lẻ nào não tôi đã phí chất dinh dưỡng vào những điều nghĩ suy miên man vớ vẫn ấy? Nhưng chớ quên rằng, sự nào cũng có một nghĩa và việc gì xảy ra cũng có cái nguyên do của nó, xin phép được tua lại quá khứ một chút, để hiểu rằng thứ gì tạo ra sự may mắn đó. May mắn đôi khi cũng có những bí mật và công thức của riêng nó, chỉ là nhiều lúc vô tình may mắn ta lại tưởng được trời cho.
NDGBAO
Nhận xét
Đăng nhận xét