Chuyển đến nội dung chính

Ra trường không có kinh nghiệm, sợ thất nghiệp??? P.1

Ai cũng có một nổi sợ cho riêng mình, tất nhiên không ai giống ai, nhưng tôi đồ rằng dù là khác nhau đến mấy, một khi đã là sinh viên năm cuối, cũng đều có chung một nỗi lo âu, mà không ai dám nhắc tên nó, thôi để tôi nêu ra giúp luôn cho nhanh: Thất nghiệp.
Ảnh chụp hôm tốt nghiệp, cũng áo quần như ai, ngáo ngơ cả năm đại học, lúc ra trường lại khá tươm tất.
Thất nghiệp, bản thân cụm tự đó đã toát lên vẻ đáng ghê rợn của riêng nó, và sự thật, nó còn ghê gớm hơn cả thất học, bạn không có học nhưng cày bừa, bưng thuê, rửa chén, chăm chỉ bạn vẫn có tiền và sự nghiệp, chứ đã thất nghiệp thì hỡi ôi, dù có trăm ngàn cái chữ, mà không làm ra được một đồng trinh, chỉ tổ muối mặt gia đình và cả chính bản thân bạn, và rồi thì người đời sẽ dè biểu xa lánh.

Sự thật vẫn trơ trơ trước mắt, có rất nhiều anh chị nhờ tên họ thuộc dòng dõi quyền quý nào đó, lỡ may có ít học, vẫn chắc suất, đạt được cái nghề cao sang, rồi cả địa vị danh giá, và người ngoài lại nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, còn bạn, bụng đầy chữ, nhưng chỉ chữ thôi thì thốt ra cũng chỉ tổ làm ngứa tai người ta, vì khi ta không tiền, nói câu gì cũng chẳng có trọng lượng, cũng thành ra rẻ rúng và chẳng ai thừa nhận là điều đúng đắn.
Mọi nỗi sợ đều có một cái quyền chính đáng, mà bản thân ai trong chúng ta có nó đều phải được hưởng, là được sợ. 
Sợ là tốt, có sợ mới tự rèn luyện bản thân để tránh những thứ muốn tránh, từ đó mà phát triển, chứ có nhiều đứa, đặc biệt là tụi ăn bám lại càng chẳng sợ và nó lại thêm yêu cái thất nghiệp đó, như cái cớ hợp pháp cho việc ăn bám. Tui lúc mới ra trường cũng sợ thất nghiệp thấy bà, tui sợ từ khi là sinh viên cuối năm 3 kia, chẳng cần đợi chi phải tốt nghiệp, vì rằng mẹ tui đã lớn tuổi, nuôi tui tới năm 4 đã sạt nghiệp gần kề, giờ ra trường mà bám bà nữa chắc hai mẹ con đi ăn xin. Mỗi ngày nhìn đám bạn tốt nghiệp 3 năm rưỡi đi làm, tôi lại thầm trách bản thân, khi nhớ tới câu nói của nó:
“Mày tốt nghiệp sớm nữa năm, là lúc chưa có ma nào tốt nghiệp, dễ xin việc, mà ít bị cạnh tranh hơn, mà ra trường sớm, làm sớm, lại sớm có kinh nghiệm”.
Ôi! Nó nói vậy đấy, vì mấy từ “sớm” mà tui ăn ngủ không yên. Như muôn loài ăn rồi phải ỉa, đã đi học thì phải được lên lớp, hoặc tìm cách tống khứ cho mau ra trường, đúng chuẩn hệ giáo dục của Việt Nam. Từ lúc mới vào trường, còn thơ ngây ngày nào, chớp mắt 4 năm, ngày tốt nghiệp cuối cùng cũng tới, tôi ra trường với cái bằng trên tay, cũng chụp choẹt các kiểu con đà điều, cũng vui vui mừng mừng cùng đám bạn bịnh rịnh chia tay, cho đúng điệu một ngày tốt nghiệp đượm buồn có kiểu cách, có khóc có cười, đặng có nhiều cảm xúc và hình ảnh để đăng mạng xã hội chia sẻ.

Ngay chiều hôm đó, một chút trơ nhẹ về mặt lý trí trôi qua trong tâm thức, những cung bậc cảm xúc đầu buổi sáng lễ tốt nghiệp chẳng thể nào làm tôi được chộn rộn, lê la ngoài quán cà phê cóc và... tôi bắt đầu khóc thầm. Nghĩ về ngày mai, nếu không có gì làm, khi còn là sinh viên sẽ được cho là chưa tới tiết học hoặc kỳ này ít môn, nhưng không, sự đời cũng lắm thay đổi, mà đa phần là những đổi thay trái ngang, ngày mai không đi làm, nghĩa là thất nghiệp.

Hội thất nghiệp ba mạng, giờ 2 đứa trẻ nhất có việc làm rồi, chỉ còn lại mình tui ahuhu
Tối về, đến khuya thì tôi vẫn phải đi ngủ, nên nhớ rằng cho dù có buồn đến mấy thì cũng không bằng buồn ngủ được các bạn à! Sáng sớm mai thức dậy, như thoái quen thời facebook, zalo, tôi tờ mờ lấy cái điện thoại check newfeed trên facebook, đôi mắt thâm quần uể oải chợt sáng quắc, như kẻ đương mắc nợ dò trúng xổ số, đột nhiên có 2 mail gửi đến, mở ra kiểm tra thì ra là mail báo đậu vòng nộp đơn, chưa kịp vui mừng vì sung sướng, tôi tọt ngay xuống giường, vệ sinh cơ thể sau những tuần sau không tắm, hoặc có tắm nhưng hay quên gội đầu, rồi bay ngay ra quán cà phê cũ để đàm tiếu cùng lũ bạn cũng vừa tốt nghiệp, vừa ra khỏi nhà, thì có một cuộc điện thoại từ một tổ chức NGO ở Hà Nội điện, tôi bắt máy, và thú vị làm sao, tôi đã pass vòng đơn. 

Ôi! Cuộc sống không lẻ lại suôn sẻ đầy may mắn đến như thế, và những sự lo toan bấy lâu chẳng hoá ra vô bổ sao? Và có lẻ nào não tôi đã phí chất dinh dưỡng vào những điều nghĩ suy miên man vớ vẫn ấy? Nhưng chớ quên rằng, sự nào cũng có một nghĩa và việc gì xảy ra cũng có cái nguyên do của nó, xin phép được tua lại quá khứ một chút, để hiểu rằng thứ gì tạo ra sự may mắn đó. May mắn đôi khi cũng có những bí mật và công thức của riêng nó, chỉ là nhiều lúc vô tình may mắn ta lại tưởng được trời cho.
NDGBAO

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi