Sáng đi làm thì tranh thủ dậy sớm một chút, ra đường sớm hơn một chút rồi hít lấy hít để chút không khí trong lành còn sót lại của bầu trời vừa ló bình minh. Không vội vã, cập rập, vào quán cóc, tôi làm ngay ly cà phê khởi động cái não đã dãn hết nếp nhăn sau đêm dài.
Sau khi bước ra khỏi nhà, điều đầu tiên cần làm không phải là suy nghĩ task list hôm nay làm gì, mà là ăn cái gì, thường thì phải ăn cái món nào lạ lạ chút, tức là không ngày nào giống ngày nào, chứ hai ngày mà ăn liên tiếp một món, thì vô vị lắm.
Sau khi bước ra khỏi nhà, điều đầu tiên cần làm không phải là suy nghĩ task list hôm nay làm gì, mà là ăn cái gì, thường thì phải ăn cái món nào lạ lạ chút, tức là không ngày nào giống ngày nào, chứ hai ngày mà ăn liên tiếp một món, thì vô vị lắm.
Đến mức, nếu đã ăn hết các món xôi, bánh mỳ, bún và chắc chắn không thể rớ tới mấy món đắt tiền khác, như bò né, phở bò thì tôi đành nhịn một bữa vậy chứ tuyệt đối, không ăn lặp lại. Đấy, cuộc sống đôi lúc nó phải máu chiến chịu chơi như thế, thì đời sống tinh thần mới phong phú được, hehe.
Sau khi quất dĩa xôi gà đường Ngô Gia Tự, bụng đã hơi căng đầy những nếp và thịt, tôi liền xách xe bay qua chỗ càfé quen thuộc, khá gần chỗ tôi làm, cách tầm 3 phút chạy xe, tôi tự nhủ như vậy. Giữa những cô chú, những anh chị một tay che trời, bàn những thứ chính trị cao xa với các biểu đồ tài chính thế giới, tôi mơ màng giữa làn khói thuốc của các vị ấy, nhấp ngụm cà phê, và thường đăm chiêu suy nghĩ một nỗi niềm, rằng liệu ngày hôm nay có như hôm qua, và có gì khác mới chăng?
Không như tình yêu chung thuỷ, luôn e dè sự đổi thay, cá nhân tôi, thường day dứt trong tâm, nếu mỗi ngày trôi qua trong cái thanh xuân hữu hạn này, rằng chẳng có điều gì hay ho, đổi mới, thì thật ân hận lắm lắm.
Thông thường tôi mượn ít báo cũ của bà chủ quán, báo hôm qua, hôm trước và thậm chí là của tuần trước, dù có là như vậy, thì tôi vẫn thích đọc báo giấy hơn hơn là ngồi lướt báo mạng, có lẽ thói quen cà phê đọc báo bắt lửa từ những lần đầu đi cà phê mỗi sáng cùng ba tôi, thấy bà bán báo dạo đi ngang qua, là ông mua ngay một tờ rồi vứt đấy cho tôi đọc, để có việc làm mà khỏi đòi về mỗi khi ông đang bàn chuyện phiếm với mấy bác già.
Quán cà phê ngay đường Yên Bái, gần nơi tôi đi làm, ly cà phê sữa có 10 ngàn ah. |
Cứ thế, mùi thuốc lá, mùi báo giấy và cả mùi cà phê đã in đậm vào tâm thức tôi, mà sau này tôi nhận ra đó phải chăng là bản sắc văn hoá, là nếp sống của mỗi người ở mỗi vùng miền khác nhau! Và riêng tôi, tôi rất trân quý, thích thú những thứ như vầy ở Việt Nam mặc cho bao kẻ chê bai và lên án, và rõ ràng người nước ngoài thì họ không sáng suốt lắm nên chỉ mỗi họ thấy được vẻ đẹp của Việt Nam, trong khi bao kẻ con dân vì chăm đi soi mói và quá thông minh nên trước mắt đâu đâu cũng thấy toàn cái xấu để mà lên án, mĩa mai cho thoã cái tâm cá nhân.
Tất nhiên, cái hay hãy hưởng thụ lấy, như là đặc ân của một người Lạc Việt chân chính, còn cái nào hủ lậu
thì phải lên án chứ nhỉ, tôi thích không khí và văn hoá cà phê, tuy nhiên tôi không cà cho đến khi ... phê hồn lạc phách mới chịu nhấc đít dậy, như bao nam thanh nữ tú có thế mạnh về thời gian. Chỉ tầm 15 – 20 phút mỗi sáng cho một cuốc cà phê, đời bổng đẹp lên biết mấy, không phí phạm thời giờ mà cũng đủ dài để bình tâm và tỉnh táo cho một ngày làm việc.
Từ quán cà phê cóc, tôi lết thân dài, vòng qua khu để xe toà nhà, lê chân vào thang máy, tay mỏi mệt nhấn vào cái nút số 8, nhanh chóng đứng khép nép bên cạnh những bà chị môi son má hồng, những bà trùm trong giới bảo hiểm, ngân hàng. Thời gian thang máy chạy từ tầng 1 đến tầng 8 thôi đã đủ thấu bao nhiêu là chuyện kinh bang tế thế, chuyện đời, và cả những chuyện thầm kín, hihi. Vừa bước vào văn phòng, câu quen thuộc vang lên ngay cửa miệng.
- Hế lô hế lô mọi người,chào ngày mới.
Thường thì có vài kẻ đáp trả cho có câu có lệ, cũng có thể quen miệng mà thốt ra, hoặc thì ủ rủ ôm chầm cái máy tính mà đọc tâm sự eva. Đi ngang qua phòng nước thấy vài cô đang khom đầu tựa lưng vào tường khuấy khuấy cốc cà phê pha sẵn, mắt lờ đờ như mấy con cú đêm thành tinh, kế bên thì một anh đi dép lê, áo luộm thuộm chọn lựa mấy cốc mỳ giấy, nào bò nào gà, rồi cả tôm, hết lựa mỳ lại lục đống xúc xích, với đủ thứ hương vị, đủ để làm bận rộn cả buổi sáng cho sự phân loại thức ăn mang tầm chuyên gia ẩm thực.
Sáng nào đến công ty cũng kiêm vụ sửa Wifi |
Một tiếng lộp bộp vang lên, nghe rất có sức nặng, kiểu như một bầy voi đang chạy qua khu rừng già trong cuộc truy đuổi của hổ, báo, tiếng cười khanh khách nghe rất ngọt, và vang vọng, vang vào cái nhà vệ sinh trước văn phòng tôi, từ cầu tiêu lại dội ngược về làm cho người trong phòng không khỏi rùng mình.
Bổng chốc, âm thanh vang vọng kia đã hoá ra một phép màu, ly cà phê đang khuấy đã ngay ngắn trên trên bàn làm việc, cốc mỳ giấy cũng đã pha xong từ bao giờ, đậy kín mít chưa dám hé mở, trang eva vội được tắt để thay vào đó là phần excel đầy những chữ và số liệu.
Người mà… ai cũng biết là ai đó, đã tới… chúa tể của muôn loài, đấng tối cao đầy quyền lực và là vị chúa toàn năng sẽ ban phước lành cho mọi con dân (ít ra là 10 con mọi đang ủ rủ làm việc trong văn phòng này) vào đầu ngày 5 của mỗi tháng, hẳn bạn cũng đã ngờ ngợ thứ phước lành cao sang ấy, đơn giản nhưng cũng đầy phức tạp, mỏng manh nhưng lại rất có trọng lượng, có người thèm muốn kêu thơm, kẻ thanh tao lại ngờ vực kêu thối, đời lại phong cho nó là tiên, là phật, vâng, chính nó đây… TIỀN.
Nhận xét
Đăng nhận xét