Chuyển đến nội dung chính

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.3

Lúc nhỏ đi học vì bố mẹ! Lớn hơn chút chọn ngành vì dư luận trong xóm! Tốt nghiệp và đi làm rồi, giờ thì bố mẹ cũng đã già, chòm xóm cũng lo phần việc riêng của họ, vậy hiện tại đi làm vì cái gì?
“Các em đi làm vì cái gì hả?” – Sếp đã đứng dõng dạc ngay trước bàn họp và phán 1 câu hỏi vô vị như chính câu trả lời của chúng tôi, đã hiện ngay trong đầu “Thì chỉ có vì tiền”.

Nhìn cái màn hình máy tính đầy quan ngại, tiếc rẻ trận game đang chơi dỡ thì Sếp kêu ngồi họp, cậu thanh niên vội trả lời cho nhanh qua cuộc gặp không mong muốn: “Dạ, dạ, cố nhiên là vì đam mê” Tức thì cả bọn xung quanh cười thầm, và cái mồm hơi nhếch lên một chút, để lộ những khoé răng đã không giấu được cái ý mĩa mai thầm đó. 
 
Công ty view bao đẹp, chỗ nào cũng đẹp, mỗi khu cửa đi vào thì không vì đối diện WC

Sếp bự đã thấy, nhưng làm lơ, hoặc thấy nhưng chả hiểu chúng nó cười thầm cái gì nên phải lơ, cho vội nói ngay được cái ý định của mình, vì đã cất công lên tận công ty mà tổ chức một cuộc họp cho ra trò.
 
– Nếu làm vì tiền thì bao nhiêu tiền cũng sẽ không bao giờ vừa lòng các em cả. 
– Cái đó thì hẳn đúng, vì Lòng tham chưa bao giờ có bà con với cái Đáy (Tôi nghĩ thầm) 
– Cả bọn xung quanh cùng gật gù như mấy chú gà mái ở quê tôi, lúc ông ba đương rãi thóc 
– Chị nghĩ, lương chị trả cho tụi em không phải tệ để không đến nỗi thiếu thốn! 
– Sếp tôi cao giọng, một cách tự tin 
– Rõ là hiển nhiên! Tiền lương đủ ăn 3 bữa no, vẫn là tốt chán so với kẻ ăn mày! (Tôi nghĩ thầm) 
– Xung quanh, các nhân viên vẫn im lặng, như lắng nghe nhà hiền triết đương giảng đạo hoặc lặng im để xúc tác cho người đương nói, được nói nhanh những điều muốn nói. 
– Chị nghĩ các em làm được mà do em các em đang hơi trì trệ, và nhất là đừng hay bàn lùi 
– Sếp nghiêm nghị 
– “Như cái thằng này!”; Sếp chỉ vào tôi
 
Tôi vừa mở miệng, chợt để ớ một câu cho tỏ rỏ sự bất ngờ, chứ chưa dám phản đối thì sếp đã bật ngay lại một tràn phản kháng, như có học thuộc từ trước “Đừng có cãi, mi thì hay cãi” 

– Xếp đưa ngón tay trỏ lên lắc lắc trước mặt “Và nhất là càng không được cãi phụ nữ” … thế là tôi im lặng, một thói quen để tránh đi những cuộc xô bồ mất thời gian, cũng vì lẽ đó mà tôi chẳng buồn góp ý hay tâm sự cho Sếp, dù rằng sau đó, nhiều sự đáng ngờ đã xảy ra đang làm mục rữa cái chỗ làm này. Và rằng thay vì nhắc riêng tôi như người nhà đóng cửa bảo nhau, Sếp đã phơi cái điều đó ra trước bàn dân thiên hạ, cho dù điều đó nữa đúng nữa sai, thì người ta lúc ấy đã có cái cớ rõ ràng để vu cho tôi những tội hay cãi, hay bàn lùi với niềm tin chắc chắn. 

Nên đành vậy thôi, từ đó tôi cảm thấy khoảng cách với Sếp đã càng quá xa, chẳng còn quan hệ Lưu Bị – Quan Vũ mà tôi hằng mơ ước lúc mới vào công ty, trong khi đó, với đám xung quanh, tôi cũng đã thành ra một kẻ tội nhân thiên cổ xa lạ, thế là mọi dự tính trong đầu, tôi chỉ cất riêng tôi, mọi ý định cao cả tôi chẳng dám nói ai.

– Chị đầu tư vào các em lúc này, chị chỉ mất tiền, một canh bạc trong kinh doanh không hơn không kém – Sếp tiếp tục – “Và các em nếu trì trệ thế này sẽ đánh mất tuổi thanh xuân của chính mình” – Mình đang đánh mất tuổi thanh xuân? (Tôi thầm nghĩ).

Những câu sau đó cũng không đáng chú ý lắm, Sếp đã vẻ ra một dự tính đầy hoài bão của cả công ty, một ý định to lớn trong sự nghiệp vĩ đại vô hình, với nền tảng là sức người. Phải, sức người đơn thuần, không kinh nghiệm, không cơ sở vật chất, chỉ một thứ là đủ: “Niềm tin” – tài sản quý giá nhất của các StartUp. Sếp thường hay inspire chúng tôi mỗi đầu hoặc giữa tháng như vậy, và sau đó mọi thứ lại như cũ hoặc có thêm chút đổi mới, những công việc mới với những suy nghĩ cũ.

Chẳng có khi nào đoàn kết đồng lòng hơn mỗi lúc ăn, cuộc sống Agency tràn ngập trong mùi bánh trán trộn và trà sữa.

Cuộc game của cậu trai đang giữa chừng được bật lại, bộ phim con bé kia đang xem dở tiếp tục chiếu, những bài báo mạng được chị bên cạnh bật lên, làm thành nhiều tab trên giao diện web, mà nếu người ngoài có nhìn sơ qua thì lập tức phải trầm trồ “Ồ, muiltitask là đây, workaholic là đây”. 

Nhìn quanh một lượt, tôi thấy khung cảnh quen thuộc như bao ngày trước của năm ni và đến từ năm ngoái, trong khi sếp đang loay hoay với những mối quan hệ thú vị bí mật, mà chưa bao giờ đám nhân viên chúng tôi được dịp tiếp cận, thì tôi lại tự hỏi “Đã 24 rồi, đi làm vì điều gì? Ngoài việc ăn lương tháng và ngày làm đủ 8 tiếng!”.

Trong suốt cả chiều, loay hoay những công việc không tên, sự đa nhiệm, những công việc hấp dẫn phát ra từ mồm, khi nghe đến thấy rất hay, mà lúc đụng vào, với không kinh nghiệm, và không chỉ dẫn thì đó là một cuộc đốt cháy tuổi thanh xuân chăng? 

Nếu không phải bậc thánh nhân có thể tự soi rõ đường đi của bản thân, thì một kẻ không sáng dạ mà lại tự mày mò đủ thứ chỉ làm con đường tương lai thêm mịt mù, bởi kẻ thong manh nếu cứ vịn vào niềm tin vô hình được bơm từ lều báo hoặc ai đó, thì chẳng mấy chốc mà sa chân vào cái lỗ nào đấy không chừng, để rồi trượt dài nữa thì đúng nghĩa cuộc đời.

Thế nên, mấy lều báo kia, khi dựt tít “Hãy cứ sai vì cuộc đời cho phép” hoặc đại loại “Làm nhiều việc nhỏ, tự học hỏi sẽ mau thành công”…là đang gieo thuốc độc vào đầu các bạn, mỗi người với khả năng khác nhau tự khắc có những cách đi của riêng họ.
Chỉ những kẻ ngu ngốc mới hoàn toàn tin những điều mình đọc.
Đó là nguyên văn ông thầy quân sự của tôi đã phán khi đang phạt đám sinh viên cái tội thức đêm đọc truyện. Và khi mụ mị ngu đần đi bởi những lời rêu rao vớ vấn ấy, bạn đã trở thành một độc giả trung thành của lều báo. Hãy tự đi bằng chính đôi chân của bạn thông qua sự hỗ trợ từ một vài người đi trước mà bạn tin tưởng. Hãy nhớ! Chỉ đi trước bạn một vài bước, vừa đủ để theo kịp và không quá cao xa để tránh mơ mộng hão huyền.

Kinh nghiệm từ hồi làm quản lý các CLB bán hàng đa cấp, đã giúp tôi nhanh chóng nhận ra rằng, ai cũng muốn làm việc với một người Sếp giỏi thay vì một công ty bự, tuy nhiên một là Sếp tốt sẽ kéo bạn lên ngang họ để cùng song hành, hai là họ sẽ kéo bạn lên… mức ngang đầu gối, vì khi mệt thì có thể ngồi trên, mà lúc cần leo cao hơn thì cũng dễ giẫm lên bạn. 

Đứng ở tầm thấp quá lâu thì chẳng thể thấy được xa hơn phía trước con đường chứ đừng nói đến tương lai gần, tôi đã có một chiều dài ngẫm nghĩ như thế, cho đến tận 5h31 chiều dôi dư một phút, tức là đúng y giờ về của một nhân viên mẫn cán.

NDGBAO

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MUỐN LÀM VIỆC VÀ HOẠT ĐỘNG TÌNH NGUYỆN TẠI CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ Ở ĐÀ NẴNG MÀ TÌM HOÀI KHÔNG THẤY??

Hưởng ứng bài chia sẻ khá chi tiết của anh Hậu về các tổ chức phi chính phủ tại group DanangYouthHub (Các bạn có thể tìm đọc lại tại link sau: http://bit.ly/2AQmmyZ), trong blog này mình xin gửi một ít thông tin về các tổ chức phi chính phủ các bạn có thể tham gia tại Đà Nẵng. Thời còn làm tnv tại PNV, thấm thoát cái cũng gắn bó hơn 2 năm. Thú thật phần lớn các công việc, vị trí cần tuyển dụng được các NGO đưa lên mạng, khi đọc được chưa kịp hứng thú với các mô tả hấp dẫn về vị trí tuyển dụng, ngay lập tức đã phải hết hồn vì nhìn xuống location thì…. toàn vùng xa hoặc ở các thành phố khác (tập trung ở Hà Nội và Sài Gòn là nhiều). Thực sự vừa mới ra trường mà muốn xin việc vào các khu vực này lại một vấn đề nan giải nữa – KINH NGHIỆM :3 , không phải kinh nghiệm 1 năm mà là 2 – 3 năm. Thôi thì ngưng than thở và nhanh chóng tự vun vén, vớt vát chút kinh nghiệm công việc ngay từ khi còn trên giảng đường, hoặc chộp ngay thời cơ làm tình nguyện viên cho các tổ chức phi chính phủ luôn kh

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P Cuối)

Mùa hè ở Toronto vào tháng 6 thời tiết khá kỳ quái, hôm se lạnh như đầu thu, lúc thì mưa xối xả như mới vào xuân, cái tiết trời khó chịu này nếu không làm cho con người ta dễ đổ bệnh thì cũng phải đến nỗi suy tư trầm cảm.  Thế là như một thói quen, với phương thức chữa lành tâm hồn đã thuộc lòng từ lâu, tôi vội đem cái loa, một ly đá, và lon nước mía ra ngoài ban công nhà. Trong tiếng nhạc rock ballad, làm ly nước mía đóng lon, nhìn xa xăm cây cỏ xanh mướt ngoài xa, đôi tay lần mò đọc lại những đoạn status ở zalo. Nếu như khoảnh khắc vừa trên tôi đây đã xem chừng là bình yên, thì tôi của thời gian vừa ra trường lúc trước nếu nghe thấy chắc chỉ cười khẩy, rồi cho đấy chỉ là hành động tự kỷ. 14/11/2018 Những lời ngại chưa muốn nói cũng đã phải đành nói, chút ngượng ngùng bấy lâu cũng đã tan biến trước sự nhiệt tình siêu dễ thương của anh chị bên tổ chức, vì rằng trước đó đã nghe được lời khuyên cứ gõ, cửa sẻ mở, nên mình đánh liều làm thiệt và sau đó mở lời xin xỏ thì được ngay điều mong

LÃNG QUÊN!

"Những điều không cần nhớ thì chớ phải lưu tâm!". Là chính tôi đã tự dặn lòng sống theo kiểu như vậy cho đời thêm thanh thãn, bớt âu lo. Khí hậu ở Toronto dù được cho là có đủ bốn mùa, xuân hạ thu đông; nhưng đối với tôi, đa phần là những khoản thời gian lạnh lẽo, như cái mùa hè đẹp đẽ năm nay, chưa kịp lên kế hoạch đi picnic ngắm hoa thì đã vội vào cuối hè. Mà đã gần sang thu đâu, tiết trời lại nhanh lùa về những cơn gió lạnh, rãi chút mưa mây cuối chiều làm cho dư vị mùa hè vừa qua chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Còn gì sung sướng hơn khi đương lạc lõng giữa cái nơi đất khách, trong một chiều mưa lạnh cuối hè, chạy ngay vào tiệm Việt, gọi một tô phở nóng hổi. Đi ăn ở cái xứ này, không cần phải thật ngon cho cam, chỉ cần tiện đường, vì hơn bao giờ hết, những kẻ tha phương mới hiểu được câu thời gian là vàng bạc. Nghe quảng cáo trên mạng thấy bảo có tiệm phở mở khuya, lại gần chỗ mình hay cà phơ, thì tôi tức tốc ghé ngay, lại đúng lúc những cơn mưa mới rơi tí tách, thế là nhi