Những lần còn nhỏ, tôi theo chân ông già vào hàng cà phê quen thuộc trên con đường Trần Phú, nhâm nhi ly bạc xỉu, trong khi chờ ba ngồi tán dóc với mấy ông bạn đồng nghiệp. Những mùi cà phê rang xay hoà cùng mùi khói thuốc lá, đã làm cho bản thân tôi, không biết tự bao giờ, nghiện cái cảm giác đăm chiêu, suy nghĩ xa xăm bên ly cà phê phin. Cà phê Daklak, nơi hay lui tới của tôi mỗi khi cần gặp bạn bè. Ở cái xứ Đông Lào này, cà phê cũng được cho là đặc sản, có câu chuyện hẵn hỏi, có thương hiệu và tên tuổi, lại đa dạng lắm thay, từ Arabica, Culi hay là Cherry (cà phê mít)... thoạt nhiên, những danh từ mỹ miều đó tôi chẳng bao giờ nhớ đến, chẳng qua viết về Cà phê thì phải google search ít thông tin, bỏ vào bài cho nó có phần sang chảnh. Ý là, một kẻ thèm cà phê như tôi, chẳng quan tâm nhiều đến loại cà phê nào, xuất sứ ra làm sao, cái tôi để tâm là vị cà phê, mà kỳ thực cái lưỡi trần tục của tôi cũng chẳng phải tài hoa đủ để nhận định loại cà phê qua một lần uống thử, cái vị cà phê tron