Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Đời sống du học sinh

Tôi la cà, từ cà phê nơi Đà thành đến chốn Tô thành

Những lần còn nhỏ, tôi theo chân ông già vào hàng cà phê quen thuộc trên con đường Trần Phú, nhâm nhi ly bạc xỉu, trong khi chờ ba ngồi tán dóc với mấy ông bạn đồng nghiệp. Những mùi cà phê rang xay hoà cùng mùi khói thuốc lá, đã làm cho bản thân tôi, không biết tự bao giờ, nghiện cái cảm giác đăm chiêu, suy nghĩ xa xăm bên ly cà phê phin. Cà phê Daklak, nơi hay lui tới của tôi mỗi khi cần gặp bạn bè. Ở cái xứ Đông Lào này, cà phê cũng được cho là đặc sản, có câu chuyện hẵn hỏi, có thương hiệu và tên tuổi, lại đa dạng lắm thay, từ Arabica, Culi hay là Cherry (cà phê mít)... thoạt nhiên, những danh từ mỹ miều đó tôi chẳng bao giờ nhớ đến, chẳng qua viết về Cà phê thì phải google search ít thông tin, bỏ vào bài cho nó có phần sang chảnh. Ý là, một kẻ thèm cà phê như tôi, chẳng quan tâm nhiều đến loại cà phê nào, xuất sứ ra làm sao, cái tôi để tâm là vị cà phê, mà kỳ thực cái lưỡi trần tục của tôi cũng chẳng phải tài hoa đủ để nhận định loại cà phê qua một lần uống thử, cái vị cà phê tron

Khi cơ tim lại thắt chặt!!!

Không phải vì bị nhồi máu lên tăng xông, hay bị bệnh tim mãng tính, mà vì tự dưng đang yên đang lành có đứa nhảy bổ vào phá tan cuộc đời tẻ nhạt của chính mình. Và cuộc sống nếu may mắn thay (hoặc cũng có thể cho là xui rủi) khi phải gặp đi gặp lại những sự cố như vậy trên hành trình kiếp con người. Một ngày dù là tẻ nhạt với những chuỗi hành động liên tục được lặp đi lặp lại, ăn ngủ đi làm,.. vẫn sẽ là một ngày vui vẻ, vì ít ra tẻ nhạt đều đặng nhanh chóng giúp ta quen dần với sự tẻ nhạt ấy, để rồi đi cuối tận cùng của sự tẻ nhạt, cũng thấy đó là một niềm vui nhẹ.  Hội chim lợn chỗ làm Trong những lần loay hoay bên cái bếp đầy đủ mùi vị thịt, từ heo bò gà, đến cả thịt người (ý tôi là mùi mồ hôi của mấy anh thợ bếp cùng tiệm), tôi bổng dưng để ý có một đứa bịt mặt cứ hay chen vào mấy câu nói đùa hoặc tán dóc của tôi với lũ đồng nghiệp mỗi khi thưa khách. Thế ấy thì cũng chẳng có gì lạ lắm đâu, vì dạo này số lượng nhân viên ăn nước mắm bổng dưng đông lên đáng kể, thì mỗi người đi ngang

Những giấc mơ và thực tại

Trong một vài khoảnh khắc bất chợt thường ngày, có thế là đang la cà quán cà phê, đang ngồi dán mắt vào màn hình trong góc phòng làm việc, hoặc có thể là đang đi nganh qua những cung đường quen thuộc để trở về nhà, tôi thường có mấy suy nghĩ chẳng giống ai. Rằng mình vào những lúc như này đang làm gì trong quá khứ, hay là trong tương lai sắp đến liệu mình sẽ như thế nào. Nếu đã theo dõi hết các bài viết của tui, nhìn sơ qua chắc bạn cũng biết đây là đâu, khi nào có dịp đến Đà Nẵng nhớ ghé uống thử nha!. Đối với một người trẻ mới vừa qua 25, cứ luôn ngẫm về quá khứ, và chưa kịp dứt sự suy tư đó thì đã chóng nghĩ ngợi đến tương lai xa vời vợi, như vậy thì có phải đáng chán không? Cái blog này, hay những dòng tự kỷ zalo trên điện thoại ra đời một phần cũng vì những thoái quen có phần dị hợm đó. Có thể gọi tôi là kẻ ăn mày dĩ vãng hay một kẻ mộng mơ tương lai, thế nào cũng được, vì ít ra trong những khoảnh khắc đau khổ, mệt mỏi nhất sau này, nhờ có những điều đó tôi đã phần nào vững tâm

THẤT NGHIỆP: GÓC NHÌN TỪ ĐÀ NẴNG VÀ TỪ TORONTO

Có phải mỗi khi thất nghiệp, hay chí ít ra là rãnh rỗi đếch có gì làm, bạn vẫn thường dành một khoản thời gian dài cho việc suy nghĩ vu vơ. Vì ít ra suy nghĩ sẽ giúp ích một chút cho bộ não đã lâu không hoạt động của bạn trong thời gian không có gì làm. Thời gian sẽ biến mọi khổ đau thành ra đời thường. Tôi đã từng có những ý nghĩ tương tự như vậy từ lúc mới ra trường, những lần thất nghiệp đầu đời đã giúp tôi có những suy nghĩ bình tĩnh, thái độ trung dung trước những lần thất nghiệp sau đó, dù là thất nghiệp tạm thời, hay thất nghiệp dài hạn vì vỡ kế hoạch...  Quà Giáng Sinh của anh bạn trẻ cùng nhà, nhâm nhi ít trà tự pha vừa nghe nhạc Noel cho hợp cảnh cũng xong 1 đêm. Những lần thất nghiệp ở Việt Nam, một lần nữa đã giúp tôi vượt qua cái cảm giác tự kỷ của những du học sinh qua Canada khi lao đao tìm việc mỗi kỳ breaking time hoặc là đang nghỉ hè dài hạn.  Đôi lúc ngồi giữa Toroto giá lạnh, trong tay chẳng có cái mẹ gì ngoài ly cafe Tim Hortons giá rẻ, tôi lại chẳng

3 TUẦN ĐẦU TIÊN TẠI CANADA - SỰ THẬT VÀ LỜI ĐỒN - CHIA SẺ CÁ NHÂN.

CHIA SẺ CÁ NHÂN ĐỂ MẤY BẠN ĐỌC CHƠI, THẤY HAY THÌ LƯU Ý, TRÁNH VÀI PHIỀN PHỨC KHÔNG ĐÁNG CÓ TRƯỚC VÀ SAU KHI ĐẾN CANADA. Như một bài trước mình có viết hồi mình pass visa, hành trình sau đó tới Canada cũng hơi trầy trật không kém, những điều tìm hiểu lúc chưa qua, đến lúc qua rồi khác nhau khá nhiều, và khi qua rồi, gặp gỡ nhiều bạn lại ngộ ra thêm nhiều điều nữa, nên dưới đây là các quan điểm cá nhân gửi các bạn cùng đọc. Trường Seneca, khu mình học và hay lui tới mỗi khi suy nghĩ vu vơ  CHUẨN BỊ ĐỒ DÙNG CÁ NHÂN  DỤNG CỤ HỌC TẬP Lời đồn: Bên cad sách vở vào mùa nhập học, sell off bán rẻ, không cần đem theo chi cho nặng nhọc.  Sự thật: Vào nhập học 2 tuần rồi mà chả thấy giảm giá chỗ nào, đi đến shop rẻ nhất là Dollarama cũng đến 2 đồng 1 quyển vở (tức là 18x2=36 ngàn), loại rẻ hơn thì giấy mỏng, và không có đóng tệp (nghĩa là chỉ có bán giấy rời). Và nếu có mùa giảm giá thì liệu có đợi nỗi không khi vô học và tới lúc giảm thì có chen chân nỗi không. Nhớ mua luôn mấy

ĐƯỜNG ĐẾN CANADA - NOTE VẮN TẮT NHỮNG ĐIỀU NỔI BẬT VỚI CASE CỦA MÌNH

Hai năm trước khi mình bắt đầu rời Đà Nẵng đi Canada, đã thấy rần rần vụ CES rồi sau này là SDS - Student direct stream (Diện của mình) với các chính sách mở cửa của chính phủ Canada tạo điều kiện cho các bạn sinh viên từ China/ India/ Morocco/ Pakistan/ Philippines/ Senegal và Vietnam vào học và đi làm thả ga (có định mức). Phân vân cũng lắm lần, mà số lần phân vân dồn lại cũng ngốn của mình  2 năm trời, từ 2017 tới qua đầu 2019 mới quyết định chọn Canada.  Đường đến Canada thì cũng đa dạng với nhiều ngã rẽ như chính đường đời của mỗi con người vậy, phi pháp có, hợp pháp có, vừa phi pháp nhưng lại có vẻ rất hợp pháp cũng có, từ đó mà giá cả trên trời dưới đất cũng đa dạng tả pín lù khác nhau. Thành ra, liệu cơm gắp mắm, mỗi người mỗi cảnh mà chọn con đường đi khác nhau. Và note ngắn gọn dưới đây tóm tắt case của mình, bạn nào có cùng cảnh ngộ, chung chí hướng thì có thể tham khảo.  15/3 vô SG nộp hồ sơ + lăn tay - 27/3 có visa gửi về. Mọi người cần hỏi thì comment nhoé nếu được mình v

Tôi đi Karaoke - hát ca quên đời

Tiết trời Toronto vào giữa thu luôn khiến mấy đứa du học sinh phải kiếm tìm điều gì đó để hâm nóng bản thân chút ít, có thể là chút hơi men cho ấm lòng, hay ùa vào một hàng karaoke nào đó để ca cho ấm cổ. Khu Kara của Hàn xẻn ngay gần Finch Station, North York, Toronto. Karaoke, thú vui tinh thần nhẹ nhàng, nhưng cũng có đôi nơi không kém phần nóng bỏng, rạo rực, từ lâu đã thành chỗ dựa tinh thần cho bất kỳ thành phần, độ tuổi giới tính trong xã hội người Việt, mà có thể là cả cộng đồng Châu Á chứ chẳng đùa. Vì rằng qua Canada, tôi thấy Hàn, Nhật, Tung của đều luôn góp mặt, thêm lời tại những hàng quán Karaoke.  Từ nhỏ, mỗi lần được má tôi dắt theo vào quán Karaoke sau những bữa liên hoan tiệc tùng của người lớn, tôi luôn tự hỏi có cái đách gì mà người ta thèm hát thế không biết!? Âm thanh lùng bùng chẳng hay ho gì, thêm cả cái sự pha tạp của không biết bao nhiêu là thứ giọng từ tiếng vịt cồ, tới tiếng ngựa kêu. Thời gian bẵng trôi qua đi như một cái nhắm mắt, đến độ lúc