Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện nghề

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.3

Lúc nhỏ đi học vì bố mẹ! Lớn hơn chút chọn ngành vì dư luận trong xóm! Tốt nghiệp và đi làm rồi, giờ thì bố mẹ cũng đã già, chòm xóm cũng lo phần việc riêng của họ, vậy hiện tại đi làm vì cái gì? “Các em đi làm vì cái gì hả?” – Sếp đã đứng dõng dạc ngay trước bàn họp và phán 1 câu hỏi vô vị như chính câu trả lời của chúng tôi, đã hiện ngay trong đầu “Thì chỉ có vì tiền”. Nhìn cái màn hình máy tính đầy quan ngại, tiếc rẻ trận game đang chơi dỡ thì Sếp kêu ngồi họp, cậu thanh niên vội trả lời cho nhanh qua cuộc gặp không mong muốn: “Dạ, dạ, cố nhiên là vì đam mê” Tức thì cả bọn xung quanh cười thầm, và cái mồm hơi nhếch lên một chút, để lộ những khoé răng đã không giấu được cái ý mĩa mai thầm đó.    Công ty view bao đẹp, chỗ nào cũng đẹp, mỗi khu cửa đi vào thì không vì đối diện WC Sếp bự đã thấy, nhưng làm lơ, hoặc thấy nhưng chả hiểu chúng nó cười thầm cái gì nên phải lơ, cho vội nói ngay được cái ý định của mình, vì đã cất công lên tận công ty mà tổ chức một cuộc họp cho ra

Ra trường không có kinh nghiệm, sợ thất nghiệp??? P.1

Ai cũng có một nổi sợ cho riêng mình, tất nhiên không ai giống ai, nhưng tôi đồ rằng dù là khác nhau đến mấy, một khi đã là sinh viên năm cuối, cũng đều có chung một nỗi lo âu, mà không ai dám nhắc tên nó, thôi để tôi nêu ra giúp luôn cho nhanh: Thất nghiệp. Ảnh chụp hôm tốt nghiệp, cũng áo quần như ai, ngáo ngơ cả năm đại học, lúc ra trường lại khá tươm tất. Thất nghiệp, bản thân cụm tự đó đã toát lên vẻ đáng ghê rợn của riêng nó, và sự thật, nó còn ghê gớm hơn cả thất học, bạn không có học nhưng cày bừa, bưng thuê, rửa chén, chăm chỉ bạn vẫn có tiền và sự nghiệp, chứ đã thất nghiệp thì hỡi ôi, dù có trăm ngàn cái chữ, mà không làm ra được một đồng trinh, chỉ tổ muối mặt gia đình và cả chính bản thân bạn, và rồi thì người đời sẽ dè biểu xa lánh.

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 3

Thường thì người ta dễ truyền cảm hứng cho kẻ khác, nhưng thực khó lòng mà tự đi huyễn hoặc bản thân mình, nhất là khi đương đứng trước những thảm cảnh trông thấy rõ. Cà phê Phương Vy số 20 đường Hoàng Diệu - Đà Nẵng Đúng 5 giờ chiều, sau một ngày nắng gắt của tháng 3, trời về chiều trông ảm đạm hơn vì đã phai màu nắng, mây kéo về nhiều và từng cơn gió biển thổi vào thành phố, làm không khí mát hơn một chút, thêm chút vị mặn ở ngoài khơi xa men theo làn gió, tạo cho du khách tới đây có chút cảm giác của thành phố biển.  Trên con đường Lê Đình Dương quen thuộc, một cậu thanh niên trên con xe Honda tròng trành, lâu lâu cái mành xe rung lên bần bật, tiếc là không có em nào để đèo theo phía sau như bài “Đưa nhau đi trốn” của mấy bác Đen, Linh Cáo nào đó trên mạng.  Dừng xe trước góc cà phê cũ, mắc dáo dác nhìn xung quanh như một con cú đói lâu ngày đang rình mồi, miệng cậu trai bổng mỉm cười, vì đã có 2 thằng khác đã chờ cậu từ lâu rồi, vẫn tính cao su không hề bỏ, vẻ mặt đắc t

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.2

Sáng đi làm thì tranh thủ dậy sớm một chút, ra đường sớm hơn một chút rồi hít lấy hít để chút không khí trong lành còn sót lại của bầu trời vừa ló bình minh. Không vội vã, cập rập, vào quán cóc, tôi làm ngay ly cà phê khởi động cái não đã dãn hết nếp nhăn sau đêm dài.  Sau khi bước ra khỏi nhà, điều đầu tiên cần làm không phải là suy nghĩ task list hôm nay làm gì, mà là ăn cái gì, thường thì phải ăn cái món nào lạ lạ chút, tức là không ngày nào giống ngày nào, chứ hai ngày mà ăn liên tiếp một món, thì vô vị lắm.  Đến mức, nếu đã ăn hết các món xôi, bánh mỳ, bún và chắc chắn không thể rớ tới mấy món đắt tiền khác, như bò né, phở bò thì tôi đành nhịn một bữa vậy chứ tuyệt đối, không ăn lặp lại. Đấy, cuộc sống đôi lúc nó phải máu chiến chịu chơi như thế, thì đời sống tinh thần mới phong phú được, hehe.  Cuộc sống Agency - Thích màu tím và yêu màu hồng Sau khi quất dĩa xôi gà đường Ngô Gia Tự, bụng đã hơi căng đầy những nếp và thịt, tôi liền xách xe bay qua chỗ càfé quen thuộc, k

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.1

Trời về chiều ảm đạm, nhìn xa xa những toà nhà cao tầng vô cảm, ánh tà dương hắt từng mảng màu vintage lên các bờ tường trắng, khiến phong cảnh trông thê lương đượm buồn phải biết, trong cơn gió chiều thoáng qua, cái hơi lạnh khó chịu chốc chốc bổng làm cho con người ta chợt lạnh lẽo và đôi khi là lạnh lòng.  Thường thì chính những lúc thế này, các suy nghĩ về tương lai, những hoài niệm của quá khứ lại một lúc xoay cuồng trong cái não đã vơi bớt nếp nhắn của tôi, mỗi sự hào nhoáng trong quá khứ đi sau với hoàn cảnh hiện tại kéo theo cái tương lai mơ hồ quả thật biết cách để làm đau đớn tấm lòng một con người trẻ. View nhìn từ công ty của mềnh - Xa xa là bán đảo Sơn Trà thì phải. Trong khi mấy con bánh bèo đồng nghiệp bên cạnh mãi selfie với cảnh chiều tà và ánh hoàng hôn đang đỏ rực, thì tôi đây chả thấy có xúc cảm tẹo nào. Vì rằng người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ, với một kẻ đang lao đao, vì thảm cảnh cuối tháng khô héo chực lương như chó chực cơm thì còn gì có thể làm lò

AI CHO TÔI LƯƠNG THIỆN

“Tao muốn làm người lương thiện ! Ai cho tao lương thiện ?” là câu nói của Chí Phèo trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nam Cao. Người ta cứ ngở như đó là câu văn trong một tác phẩm văn học đơn thuần, nhưng có ngờ rằng Chí Phèo kia đâu chỉ là tên gọi của một cá nhân, mà còn là ám chỉ cho cả một lớp người trong xã hội. Và; xã hội thì đời nào cũng như nhau cả, ngay chính trong đời này vẫn còn những Chí Phèo như thế! Có khác chăng là ngữ nghĩa từ “lương thiện” này được thể hiện dưới nhiều mặt khác nhau trong cuộc sống. Khi tiếng chuông đồng hồ đã điểm chính xác 5h30 chiều, tức là vừa đúng y giờ về của những nhân viên công sở mẫn cán, Anh vẫn còn lưu lại bên bàn giấy, cố làm nốt cho xong công việc, chỉnh sửa thêm tí chút proposal thêm phần bắt mắt với hy vọng nhận được cái gật đầu từ client. Một nhân viên mới toanh trong nghề thì còn mẹ gì đâu ngoài nhiệt huyết và đam mê công việc, chứ còn kinh nghiệm?! Xin thưa rằng không! Vì sao? Vì mới ra trường!.  Chị Sếp từ trong phòng riêng đi ra,

Tâm sự lập trình game – Công việc đầy tiềm năng

Nếu có một lúc nào đấy dạo phố cùng người yêu, bắt gặp ai đó với đầu tóc bù xù,  quần áo thì xộc xệch trông rất “hoang dã” đứng ngoài đường và nhìn vô định vào bất kì thứ gì thì khi đó chớ vội cho rằng là Cái bang nhé!  Đó có thể là một lập trình game hay một MSP đang đi tìm cảm hứng cho dự án, sản phẩm của mình đấy. Nếu như trước đây nhất Y nhì Dược, tạm được Bách Khoa, bỏ qua Sư Phạm, những người học chuyên về mảng công nghệ thông tin như tôi chỉ được xem là tạm được, thì giờ đây chúng tôi lại hơi bị được của được đấy, được sự quan tâm từ các tổ chức Công nghệ uy tín hàng đầu, được tập trung đầu tư từ Chính phủ, các quỹ học bổng trên thế giới, và được tự do thể hiện ý kiến, tư tưởng của mình cho người khác thông qua sản phẩm của chúng tôi.  Đi theo sự phát triển và bùng nổ của công nghệ thông tin những năm gần đây, tính từ khoảng 2010 thì khi mà thị trường Smart phone bùng nổ trong những năm gần đây, các “chợ” ứng dụng như: Apple Store, Android Market, Ovi Store,… mọc lên v