Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P6)

Không đi làm thì đi học, học gì cũng được, miễn là đừng có rãnh rỗi quá mức rồi sinh nông nổi. Đó là cái ý định đầu tiên sau khi tôi quyết nghỉ làm, và nghỉ rồi thì chỉ có sáng chiều la cà thư viện thành phố, còn khi màn đêm buông xuống, những tình cảm bạn bè làm con tim đương băng giá vì sóng gió cuộc đời được sưởi ấm đôi chút.  Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ chưa dậy thì, đám này mới đầu năm 2 sinh viên mình gặp tụi nó mà hết cả hồn, giờ thì ngon lành hơn hẵn. 25/8/2017 Tới một lúc nào đó, uhm cũng ko rõ là khi nào, nói như kiểu mấy bác thấy bói là ko sớm thì muộn ấy 😜... chợt chỉ còn mình ta vs riêng ta, vì rằng đứa nào cũng đi xa, như thể định mệnh cho chúng ta có cơ hội gặp nhau ở đây và cùng ngồi chờ thời, đợi chính định mệnh mỗi người gọi tên vậy, ai rồi cũng có lúc phải bước đi trên con đường riêng của mình, để khi quay đầu ngoãnh lại, mọi sự trc đó như là quá khứ đã rất lâu rồi, Ôi đm còn đứa ko đi đâu thì có gấu hết thể làm ta đây dù đi vs bầy gá

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P5)

Cả năm 2017 quả thực là một năm dài, vì rằng thất nghiệp, tự kỷ và cảm giác nhiều bất lực. Nhưng mà qua rồi thì ngẫm lại cũng như một cái chớp mắt của thời cuộc. Vậy mới thấy, dù cùng cực hay vui sướng, thì cũng đừng để tâm thái quá, mọi cảm xúc, tốt nhất nên có chừng mực, rồi cuộc sống sẽ cảm giác nhẹ nhàng hơn. Ảnh ở quê nhà mình, nhỏ không lo học chỉ thích xem phim heo, lớn lên thất nghiệp phải đi cho heo ăn. 29/3/2017 Trong suốt cả chiều, loay hoay những công việc ko tên, sự đa nhiệm, những công việc hấp dẫn đến từ mồm, khi nghe, thấy rất hay, mà lúc đụng vào, vs ko kinh nghiệm, và ko ma nào chỉ dẫn thì đó hẵn phải là một cuộc đốt cháy tuổi thanh xuân chăng? Nếu ko phải bậc thánh nhân có thể tự soi rõ đường đi của bản thân, thì 1 kẻ bị thong manh lại tự mò ngu đường, vs cái niềm tin được bơm từ sách báo hoặc ai đó, có khi sa chân thì chỉ cần cái vấp ngã, thêm cú trượt dài sẽ thành ra một cuộc đời đáng kể. Cũng may êm đây tuy hơi lé nhưng cũng thấy được sơ sơ, chưa đủ gọ

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P4)

Cô đơn, đi xem phim một mình, hành động bao cả rạp càng làm tăng thêm cảm giác đơn côi Buồn, thì có nhiều kiểu buồn, và cô đơn, đôi khi cũng là một kiểu buồn như thế đó. Nhiều lúc tôi thầm cảm nghĩ, người lớn cô đơn không đáng sợ bằng một tuổi trẻ cô đơn. Bài này lại tiếp tục series nhật ký rên rĩ trên Zalo. 20/1/2017 "Không có cả hạnh phúc lẫn bất hạnh trên đời này, chỉ có sự so sánh tình trạng này với tình trạng khác, thế thôi. Phải đã từng muốn chết, Maximillen ạ, mới biết rằng sống là tốt đẹp biết bao....". Tôi dek thik đọc sách kiểu tự ép mình theo cái list mỗi ngày phải đọc được năm trang hay đại loại quyết tâm mỗi tuần một cuốn sách, những sách đã đọc phần lớn là từ người khác tặng, sách tặng, nó hay ko chỉ ở chỗ free.  Cố nhiên sách chùa ai ko thik, thế nhưng mỗi cuốn sách khi nhận được từ ai đó đều mang một lý do nào đấy, và phải tại đúng thời điểm đấy, tại hoàn cảnh đấy, chỉ khi hội tụ những điều ấy, nội dung sách mới thật thú vị, hợp thời, theo cái

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P3)

Tiếp tục series than thở khóc dạo trên Zalo mà phải sau gần 2 năm mới tiếp tục vì một chữ "Nhác" tranh thủ thời gian rãnh rỗi tập 2 (sau khi nghỉ việc nữa). Cuộc đời con người ta nếu chỉ nhìn ở điểm hiện tại, thực khó để tưởng tượng điều gì đã chắp cánh nên hiện tượng đó. Những bài viết của tôi, nếu bạn đã đọc trước đây mà còn đang nữa tin nữa ngờ thì có thể đọc qua chuỗi bài ngắn trên Zalo này để có cái cơ sở mà tin mấy điều tui kể trong Blog là thật đến 99% + 1% thêm thắt hư cấu cho vui đời. 14/11/2016 Lâu quá chưa cập nhật, lướt tới nhìn lui lại thấy mốc meo cả lên, trang blog lượt view vẫn có mỗi ngày dù bài cuối cùng đã cách đây chừng 6 tháng, ngay cái lúc thôi bôn ba nhảy cóc mà án chừng cho một công việc bền lâu ;p Ừ thì 0 có gì phải đáng lo suy tư như hồi làm công nhân cũng chẳng phải phân vân như hồi làm bốc sếp, thành thử méo có gì để rên rỉ trên blog :3 Liệu chừng có phải đang chán ngán cho cuộc sống bình lặng sắp đến, phải chăng

MÌNH CÒN TRẺ - NHỮNG LÚC STRESS HÃY NGHỈ HÈ

Thay vì làm cật lực chỉ trông về già được nghỉ hưu, sao không thử nghỉ hè ở những khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi trẻ? Sau cùng thì tôi cũng đã có một quyết định quan trọng trong cuộc đời, một quyết định như bao bạn sinh viên và học sinh khác đang độ hừng hực sức xuân, ở cái tuổi làm gì cũng thêm một câu "Bất chấp". Hoà cùng không khí nhộn nhịp của bao em thơ học sinh, sinh viên toàn quốc, tôi sẽ có kỳ nghỉ dài hơi vào mùa hè này (2017). Ở cái tuổi 24 đầy ẩm ương, nếu mà không phải đương là anh sinh viên lỡ thì học lên bậc cao học, thì chỉ có thể là thất nghiệp mới thảnh thơi có thời gian nghỉ hè. Vâng! Tôi đang thất nghiệp, và thú vị thay, tôi lại xin thôi việc đúng lúc báo hiệu mùa hè về, thế có tuyệt không cơ chứ. Với một kẻ nhảy cóc như tôi, thay job như thay áo, thì việc viết đơn xin nghỉ chẳng là vấn đề gì cho lớn, tôi đã từng dứt khoát nhanh chóng trong các quyết định đi hay ở, thực sự là đã từng, cho đến khi, có một nơi, mà khiến tôi đã gắn bó lâu nhất kể từ

Ngày 8 Tiếng, Đời Công Sở P. Cuối

Cây kim giờ buổi chiều đã điểm đúng số 5, còn cây kim phút điểm ngay số 6 có hơi lệch chút về phía trái. Những uể oải cả sáng đến giờ dường như tan biến đâu mất. Khi giờ hoàng đạo đã điểm, người tôi chợt như con thú hoang đang chờ sổ lồng.  Lúc đi làm về, ngẩm lại đôi chút thấy cảm thời gian sao trôi nhanh quá đỗi, ánh tà dương heo hắt trên từng mảng tường toà cao ốc, len qua vài ngọn cây, với chút tia nắng còn sót, le lói sau mỗi tán lá, như báo hiệu một ngày dài đã vội chết ngay tại thời điểm ấy, và khi đêm về, chỉ còn mình ta với riêng ta. Từ đây, trên con đường về, sau khi bước ra khỏi công ty, cảm giác tiếc nuối của lúc sáng sớm, khi ngồi uống cà phê về những chuyện chưa làm được tối qua đã không còn. Một sự hối hận kinh khủng khác trỗi dậy, nếu như hôm qua còn nuối tiếc về những điều chưa làm được thì giờ đây, trong thâm tâm tôi hối hận vì tự ngẫm lại, cả ngày hôm nay đéo hiểu tôi đang sống vì điều gì? Rõ ràng, chưa làm được những chuyện dự định chỉ khiến chân ta chậm

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 4

Trong cơn mưa nặng hạt, hơi đất bốc lên sau cả buổi sáng dài nắng nóng, tạo cảm giác rất nực, và quán cà phê cóc, nhờ có mưa và hơi đất tạo một cảm giác ấm lạnh thật dễ chịu đến lạ, xoa dịu những tâm hồn đang cô đơn, đã vốn quen với cái lạnh nhưng vẫn luôn đau đáu muốn được sưởi ấm con tim. Kỷ yếu tốt nghiệp, chủ đề cất cánh bay xa, ai dè vừa ra trường rớt cái bịch. Trong tiếng rả rích của những đợt nước như trút xuống, một tiếng gọi nhỏ làm chàng trai đang ngồi 1 góc chợt tỉnh giấc, gạt làn khói trắng miên man, trong mơ màng anh từ từ nhìn rõ được một cô gái, dáng nhỏ nhắn, tóc ngắn, đương dơ tay vẩy vẩy. – Ra khi nào? Sao không báo sớm – Cô gái giọng phấn khởi – Ra từ tối qua mệ ơi! Moẹ, đáng lẽ bay tới chiều là đến nơi mà delay quá, về trễ nữa đêm, nên ngủ luôn cả sáng – Cậu trai ra giọng như vẫn còn bực chuyện hôm qua. Hai đứa, từ lúc ra trường, mỗi người một ngã, dù là ở cái thành phố đáng sống bậc nhất, vốn được rêu rao và ca tụng trên những mặt báo, nhưng những

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.3

Lúc nhỏ đi học vì bố mẹ! Lớn hơn chút chọn ngành vì dư luận trong xóm! Tốt nghiệp và đi làm rồi, giờ thì bố mẹ cũng đã già, chòm xóm cũng lo phần việc riêng của họ, vậy hiện tại đi làm vì cái gì? “Các em đi làm vì cái gì hả?” – Sếp đã đứng dõng dạc ngay trước bàn họp và phán 1 câu hỏi vô vị như chính câu trả lời của chúng tôi, đã hiện ngay trong đầu “Thì chỉ có vì tiền”. Nhìn cái màn hình máy tính đầy quan ngại, tiếc rẻ trận game đang chơi dỡ thì Sếp kêu ngồi họp, cậu thanh niên vội trả lời cho nhanh qua cuộc gặp không mong muốn: “Dạ, dạ, cố nhiên là vì đam mê” Tức thì cả bọn xung quanh cười thầm, và cái mồm hơi nhếch lên một chút, để lộ những khoé răng đã không giấu được cái ý mĩa mai thầm đó.    Công ty view bao đẹp, chỗ nào cũng đẹp, mỗi khu cửa đi vào thì không vì đối diện WC Sếp bự đã thấy, nhưng làm lơ, hoặc thấy nhưng chả hiểu chúng nó cười thầm cái gì nên phải lơ, cho vội nói ngay được cái ý định của mình, vì đã cất công lên tận công ty mà tổ chức một cuộc họp cho ra