Đang đứng cắt đống rau củ từ sáng tờ mờ, cái cù lẳng đã gần rớt ra ngoài, còn cái cổ thì sắp trẹo qua một bên vì quá mỏi, thì một cha nội đứng bên đột nhiên réo lên, làm cho anh thanh niên đang chuẩn bị ngáp phải vội đóng mồm, cái cổ đang lệch phải dựng thẳng dậy, dỏng tai nghe. "Ê Hên-rì, kiểm tra tin nhắn kìa, có điểm rồi", anh trai trung niên - một vợ và sắp có một con, đứng bên tôi nhắc lớn. Tức thì, vứt con dao qua một bên, tôi cũng lọ mọ chọt tay vào cái túi quần đã sờn rách, kéo nhẹ, sợ kéo mạnh rách cái quần. Bấm ngay vào mục tin nhắn, trong đầu không quên tự khấn vái, nhập tâm như một nhà sư đương nhập định. - "Adou, đủ điểm," tôi réo lên, kéo thêm chút nữa cho đủ trọn cả tin nhắn, con điểm tiếng anh phần nói của tôi vừa đủ điểm mong muốn, trong khi các phần khác so với mấy đợt thi trước không giảm là bao, thế là vừa đủ điểm để kiếm cái thẻ PR (Permanent Resident) tại xứ Cà, tôi thầm nghĩ. Ấy là mới thầm nghĩ, thế nhưng đừng quên trò đời vốn những cuộc trá