Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự

Trung bình khá!!

Đang đứng cắt đống rau củ từ sáng tờ mờ, cái cù lẳng đã gần rớt ra ngoài, còn cái cổ thì sắp trẹo qua một bên vì quá mỏi, thì một cha nội đứng bên đột nhiên réo lên, làm cho anh thanh niên đang chuẩn bị ngáp phải vội đóng mồm, cái cổ đang lệch phải dựng thẳng dậy, dỏng tai nghe. "Ê Hên-rì, kiểm tra tin nhắn kìa, có điểm rồi", anh trai trung niên - một vợ và sắp có một con, đứng bên tôi nhắc lớn. Tức thì, vứt con dao qua một bên, tôi cũng lọ mọ chọt tay vào cái túi quần đã sờn rách, kéo nhẹ, sợ kéo mạnh rách cái quần. Bấm ngay vào mục tin nhắn, trong đầu không quên tự khấn vái, nhập tâm như một nhà sư đương nhập định.  - "Adou, đủ điểm," tôi réo lên, kéo thêm chút nữa cho đủ trọn cả tin nhắn, con điểm tiếng anh phần nói của tôi vừa đủ điểm mong muốn, trong khi các phần khác so với mấy đợt thi trước không giảm là bao, thế là vừa đủ điểm để kiếm cái thẻ PR (Permanent Resident) tại xứ Cà, tôi thầm nghĩ. Ấy là mới thầm nghĩ, thế nhưng đừng quên trò đời vốn những cuộc trá

SINH NHẬT TUỔI 30

Hm! Cái tuổi 30 kia, nếu nhắm mắt, rồi vội chợt mở, quả thật trôi nhanh trong tích tắc; Nếu nghiềm ngẫm những hoài niệm, sống đăm chiêu suy tư, tỉnh cơn mộng, nhận ra đã hoá thành một nữa đời người. Đi ăn chờ đồ lâu quá, buồn ngủ tính chợp mắt một chút, mà chụp hình trắng đen thành ra hơi deep. Nếu như cứ ăn mày quá khứ thì chẳng thể nào sống tiếp được những tháng ngày tiếp theo, dù rằng quá khứ cũng không quá hào nhoáng, nhưng ít ra cũng chưa quá tồi tệ. Nên sự lựa chọn này, tôi nghiễm nhiên chọn việc chào đón tuổi mới, xem như là một chặng đường mới. Và qua bài này cũng là cái đánh dấu chấm hết cho hashtag #Tôi trước 30 , nếu như các bạn có đang đọc và theo dõi cái blog này những năm tháng qua. Năm nay, đón tuổi 30, thật vui vì cuối cùng mẹ tôi cũng nhớ ngày sinh nhật của tôi, và cũng là lần đầu bên xứ người, tôi được tặng quà sinh nhật. Tất nhiên không nhảy cỡn lên vui sướng khi nhận quà, tôi chỉ, tự trào dâng một cảm giác xúc động nhất thời, vì có người không chỉ nhớ đến sinh nhật

Những cuộc gặp ngắn dài

Đôi lúc uống cà phê, dù là ngồi một mình hay cùng đám bạn, tội thường hay có chút phút giây lơ đãng, một khoảnh khắc chớp choáng vô thức, tự hỏi bản thân những câu vu vơ, để rồi sau đó sực tỉnh lại đau đầu tự nghiền ngẫm câu trả lời. Có lần, tôi đã tự hỏi liệu một người có nên có thật nhiều bạn bè xung quanh ngày đêm hò hẹn, ơi hỡi nhau, hay tốt hơn mỗi cá nhân nên cố gắng làm bạn với bản thân mình trước?... Tôi, trên hành trình tìm kiếm tri kỷ. Từ Đà thành, đến chốn Tô thành, giàu hay nghèo thì cá nhân tôi cũng vẫn tự sống tốt, lúc có tiền thì ăn sang vài bữa, khi hết tiền thì làm đỡ gói mỳ tôm, còn buồn hay vui chắc một phần cũng chịu nhiều ảnh hưởng từ bạn bè. Những lúc bên nhau, gọi đâu có đó thì vui nhiều; một hồi lâu sau đó, kẻ có bồ, kẻ đi xa lập nghiệp; những cuộc hẹn cứ thế vơi dần, buổi chuyện trò tâm sự cứ thế lại thiếu mất một vài đứa. Và, lâu dần thì ngồi một mình tự kỷ, thành thử lại ít vui. Bạn có đâu đó bắt gặp mình trong những lần biến chuyển như vậy giữa đường đời? Vậ

Bốn mùa thay lá

Trong góc cà phê quen thuộc, khi cơn mưa rào giữa mùa xuân, báo hiệu sự tiếp nối chút hơi lạnh tàn từ Đông, để sẵn sàng cho một mùa Hạ nắng rực, rơi tí tách, cùng lúc ấy, mùi cà phê sộc vào mũi cùng tiếng máy xay bên cạnh, đan xen tiếng ồn từ dòng người quá bộ vội chạy vào quán tránh mưa, sự hỗn tạp đã giúp tạo nên một không gian trần tục...khá dễ thương. Khác với lúc ở Việt Nam, có mỗi hai mùa mưa nắng, từ lúc đặt chân lên xứ Cà, trãi qua hai năm, cùng bốn mùa với cái tiết trời và khung cảnh thay đổi rõ rệt, làm cho những con người vô cảm phải trở nên đa cảm, mỗi cảm xúc cứ theo khí trời mà đổi thay, như cây thay màu, đổi lá mỗi mùa xuân hạ thu đông. Cá nhân tôi đã từng có cái háo hức của kẻ khách lạ khi lần đầu tiên chiêm ngưỡng cảnh sắc mùa Thu rõ rệt ở đất khách quê người, rồi lại nhanh chóng chợt u buồn trong tiết trời u ám, giá buốt cảnh Đông sang, nhưng rồi chỉ trực chờ khi Xuân đến, một chút vui nhẹ trỗi dậy trong những ngày nắng chói chang dù cho vẫn còn chút hơi lạnh, và rồi

Tệ Bạc!

Những lúc nhâm nhi ly cà phê đắng, cái kiểu cà phê việt kiều nước hai nước ba, mang chút lờ lợ mùi xa xứ, nhìn vào cái áo đã mục rách tự thưở nào, trong cơn gió vĩa hè làm buốt đầu ngón chân vì đôi giầy đã bong tróc vài lỗ, rùng mình chợt sợ hãi sao ta lại có thể dễ dàng đối xử tệ bạc với chính ta, nếu đã vậy thì còn trông mong ai có thể yêu quý ta hơn nữa. Cơn gió đông ráng thổi vài đợt cuối trước khi bước vào đầu xuân ở Tô thành, dù không còn cái rét âm độ như mấy tháng trước, nhưng cái se lạnh kèm ẩm ướt của những đợt mưa rào cũng đủ làm cho những con người, mà đặc biệt là những con người di cư từ xứ nhiệt đới phải đôi chút rùng mình. Vài giọt mưa lất phất làm cho đầu ngón chân cảm nhận được chút ẩm qua đôi tất, dù đang mang giầy.  Làm một hớp ly nước khổ qua Tim Hortons, hít thật sâu bầu không khí trong lành sau trận mưa rào giữa khu trung tâm thương mại lớn ở Tô thành, tôi tìm lại chút bình yên nhẹ sau những ngày bão tuyết vừa qua, một chút cà phê ấm nóng, làm cho cái đẩu tỉnh táo

Chó cắn

Luôn có một con chó vô hình nào đó trên đường đời, chỉ chực chờ ta đã bị cắn trước đó, thì nhảy bổ vào cắn lại chỗ đã bị cắn, làm cho một niềm đau được nhân ra thêm nhiều nỗi đau khác. Cu Đen cũng đã có chung một tình cảnh như vậy, sau khi mở email kiểm tra mỗi buổi sáng, như một thoái quen thường lệ của một người trẻ sắp thành công muộn. Chiếc email từ công ty mà cu Đen đã nộp đơn xin việc và đang trông ngóng cái lời đáp đồng ý từ nhà tuyển dụng. Nhưng không! Vì đời đâu có dễ ăn như thế! Nội dung email là một tràn những kính ngữ, câu từ dài lê thê với những nội dung rườm rà để tô vẻ cái cái nội dung giản đơn "Bạn rất tốt, nhưng chúng tôi rất tiếc". Ấy thế là mộng ước đi làm công ty văn phòng đã tan thành mây, vì đây là cái công ty cuối cùng trả lời sau hàng loạt lời từ chối từ mấy chục cái email xin việc khác. Mãi ngồi rà lại email, xem cố vớt vát cái thư báo đậu tuyển dụng nào không, thì định mệnh thay, thằng bạn cùng nhà đã cất tiếng hỏi "Mày chưa đi làm hả?". Cu

Bình tĩnh vui sống

Có lẽ là điều duy nhất mỗi chúng ta có thể làm, để tạm gác lại những âu lo cuộc sống, cảm nhận được những chuyển biến tích cực nhỏ bé xung quanh, hay thậm chí là... những lời thì thầm đáng yêu của vũ trụ. Nếu chỉ đọc đến đây, có vẻ như người đưa ra lời khuyên đang phê cần, hoặc quên uống thuốc. Vì đa phần chỉ mấy người có điện trong đầu, lâu lâu mới hay nghe được tiếng nói nào đó vang vọng bên tai, và nếu nghe được cả tiếng nói từ vũ trụ, hẵn là một nhà hiền triết, hay là một người xem quẻ đoán mệnh... Bạn bè, chất liệu cuộc sống, và cũng là gia vị không thể thiếu trong mọi cuộc kể chuyện của tôi Nhưng tôi thì không phải là một nhân vật nào được nêu trên, tôi là chính tôi, một con người bình thường có những sở thích không giống ai, có tật xấu, và cũng thích đi nói xấu người khác như là một thú tiêu khiển giản đơn. Cố nhiên, nếu để có thể nghe được lời thì thầm của vũ trụ thì quả thật hơi quá so với một người trần mắt thịt như tôi, và có thể là như bạn, nhưng ít ra bạn đã từng thử trò c

Sống đơn giản cho đời thanh thản

Là câu cửa miệng tôi thường khuyên lũ bạn, bạn già, bạn trẻ, bạn trai, bạn gái hay dù là những người bạn đang trong một mối quan hệ chưa xác định. Một câu trả lời chung cho mọi sự than khổ ở đời mà tôi nghe được. Đi khắp nơi, lê lết các góc cà phê chỉ để được hóng chuyện Thế thì chúng ta sống để làm gì? Một câu hỏi tự vấn, vang lên trong lòng tôi, trong một chiều cà phê giữa mùa đông, với chút ít mưa bay lất phất. Không hiểu sao đang ngắm nhìn đường phố, tự dưng phải làm khó bản thân bằng câu hỏi bộc phát trong đầu, làm phá tan cái cảm giác đăm chiêu, trầm ngâm mà tôi đang tận hưởng giữa phố thị bận rộn, nơi Tô thành sặc sỡ đầy ánh đèn. Thôi thì khó quá bỏ qua! Chứ bản thân nào có phải cao nhân đắc đạo, nếu mà được ngồi cà phê dưới cội bồ đề, may ra có chút thi ý trả lời, chứ mà ngồi rung đùi trong quán nước, nới xô bồ mọi loại tiếng động, cả tiếng người và tiếng động vật, thì chỉ có nước khẩu nghiệp, nói xấu sếp, chửi người yêu cũ... mới hợp tình hợp cảnh. "Thế rồi bây giờ mày tí