Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tôi trước 25

Lang thang 2 ngày tại Sài Gòn P. Cuối

Lê bước chân trên còn đường lớn, giữa lòng phố lạ, bản thân chợt thu nhỏ lại, để kìm nén một sự khao khát đang chực chờ bùng phát. Đêm ở Sài Gòn, thiệt thú vị không biết nói sao, đại khái như kẻ thong manh được một dịp sáng mắt. Sau hồi ăn nhẹ tại khu công viên trước nhà thờ Đức Bà, thì lũ chúng tôi kéo qua khu đi bộ Nguyễn Huệ, trước đó không quên ghé một tiệm trà sữa đặc sản ở thành phố mang tên Bác, mà mãi tới lúc viết cái bài này, thương hiệu ấy vẫn chưa xuất hiện ở nơi nào khác ngoài Sài Gòn – Trà sữa Phúc Long, chúng tôi chen chân vào một cửa hiệu nhỏ nằm cạnh phố đi bộ Nguyễn Huệ, lần đầu tiên cái vị trà sữa có thương hiệu chảy qua họng, làm tôi thấy mơ màng, khác hẳn mấy loại trà vĩa hè đầy những vị mùi của hàng Tàu khựa, không hẹn ngày hết hạn.  Ngồi đây uống vài ngụm, nhìn người đi qua lại lại, tôi mới chợt hiểu thế nào là thành phố trẻ, nơi những người trẻ tuổi khao khát được tìm về cùng hoài bão của riêng mình, tôi đã có một khoảng thời gian ngẫm nghĩ như thế, theo

Lang thang 2 ngày tại Sài Gòn P.1

Tối ngày 9/8 sau khi ăn no nê cùng lũ bạn, một chầu nhậu của những con người thất nghiệp, tôi vội chạy về nhà thu xếp chút hành lý cho chuyến khởi hành đêm, đi Sài Gòn. Sài Gòn, thành phố hoa lệ, với hoa cho người giàu và lệ dành cho kẻ nghèo. Một hòn ngọc của Viễn Đông trong quá khứ, nơi mà hầu hết những lũ sinh viên chúng tôi, ở cái dãy miền Trung này, luôn khao khát được đến và lập nghiệp, người ta chẳng nói đất cũ đãi người mới đó sao. Nơi sôi động, trẻ trung nhất Việt Nam này, đã luôn là cảm hứng của chúng tôi trong những lần trên giảng đường, trong những lần mơ màng về tương lai sắp đến. Sau ra trường, đúng thật, lũ bạn đã lần lượt đội nón ra đi, theo kiểu không hẹn ngày gặp lại. Chúng nó đi Sài Gòn hết thẩy, còn tôi lại bám víu quê nhà, ôi 3 tháng đầu tiên kể từ lúc tốt nghiệp, tôi đã thành ra một chàng thanh niên thất nghiệp đúng điệu, râu tóc xuề xoà, và đôi mắt thì luôn thâm quần vì những lần thâu đêm đánh game. Sau vài lần cà phê qua lại với hội bạn thân, chúng

Lượm lặt cà phê cóc 1

Lướt vi vu trên con xe wave đỏ, vòng qua các cung đường Bạch Đằng và Trần Phú, gió đêm nay mát hơn hẵn mọi khi vì rằng đã chớm vài cơn mưa rào lúc sáng và giữa trưa, tuy nhiên, chút không khí lạnh này cũng không thể nào làm tan cơn buồn ngủ của một người đương mất ngủ. Muốn tỉnh ngủ thì cà phê thôi, đánh vòng một đoạn tôi rẽ vào quán 5D quen thuộc, mà những khi một mình… lại tự tìm đến đấy. Cả chiều không viết được đoạn blog nào, cách bài cuối cùng cũng áng chừng 3 tháng, ừ phải rồi, kể từ lúc tôi nghĩ việc! Cái đầu mụ mị đi vì một nỗi đã lâu chưa đi làm, chỉ có học và học, mà học nào đã vào đâu, khi quyết tâm nghĩ việc để học anh văn, tôi mới đau đớn mà ngộ ra rằng, trong đầu đéo có chữ tiếng anh nào cả, dù rằng trong suốt những năm đại học cũng có lau láu được vài câu với tụi Tây. Vậy đấy, ở không học cũng chẳng xong, tình trạng thì đang thất nghiệp, đến viết vài chữ blog cho có cái gọi là … cũng không ra, thành thử cảm giác bản thân như kẻ vô dụng cực độ, như con hổ già hom hem,

Sự trì hoãn và những câu chuyện nữa chừng xuân.

Bài viết các bạn đang đọc lúc này đây, là một bài nhằm tưởng nhớ cho cái web đã bị mất. Tại cái web đó, tôi đã từng có một bài viết về căn bệnh trì hoãn, vào thời điểm ấy, viết xong bài đó tui cũng tự rút ra nhiều kinh nghiệm cần chỉnh sửa nhưng nào ngờ bệnh này thuộc dạng kinh niên chữa méo hết. Để lúc này đây, cũng chính vì căn bệnh trì hoãn ấy mà tôi phải ngồi rặn lại từng chữ xây dựng lại nội dung cho các bài viết đã mất của mình ahuhu. Cái tính hay trì hoãn, lúc nào cũng làm việc nữa vời luôn đưa tới những tác hại khôn lường, có vài sự việc có thể cứu vãn, và thành thật mà nói, có nhiều vấn đề không thể vớt vát được. Bạn có từng dính vào những vấn đề sau đây? 1. Bị lu mờ bởi chút tiền trước mắt mà đánh mất những thứ kỹ niệm không thể lấy lại. Hè năm 2017, một mùa oi ả làm cho tâm trạng con người ta cũng vật vả theo, hoà cùng không khí nhộn nhịp của lũ học sinh, sinh viên mỗi khi hè về, tôi cũng tập tành như người ta đó là.... nghĩ hè. Sau khi viết đơn xin thôi việc tại một cô

Một năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P2)

Phần này là lời hứa chắp nối những đoạn tự sự còn dang dở trên trang zalo, mà bạn biết đấy, đã là con người, thì có lắm thứ mà buồn mà vui, vậy nên những tháng qua đi,  đếm theo từng ngày, mỗi khoảnh khắc đều là những trãi nghiệm thú vị với bất tận các cung bật cảm xúc khác nhau, bạn có tin không??? Cùng tôi hồi ức lại một phần những điều đã xảy ra, tựa hồ như mới trải qua trước đó một ngày thôi. 2 tháng 8 Nhiều khi cũng muốn yêu nghề lắm mà hình như nghề nó méo yêu mình thì phải :'( Đậu đã thế thì bố cũng cóc cần dù có là chỉ trong suy nghĩ thôi nhưng bố vẫn muốn nghĩ thế đấy dù thực ra cần bm ra các bạn ah  Ôi Khách hàng yêu dấu đã đẩy em tới cái ngã ba cuộc đời này nhiều nhánh rẽ sang ngang bik chọn cái nào đây. Á ah, chúng mày đã xô đẩy đến thế thì ông đây cũng tự hành trang cho cái nghề phụ  Uất ức quá thì ông lại chẳng nghĩ việc ngay để vui vầy với đời ko biết chừng  Uhm uh ah cứ nghĩ thế thôi đã là thấy vui rồi. Đời này thanh niên trai tráng đầu đội trời

Một năm sau ra trường - Viết tiếp những điều dang dở

E hèm, Nói gì đây ta, kiểu như sau bao ngày xa cách, chừng cũng đc 6 tháng rồi ấy nhỉ, giờ mà nhớ một ai đó, định bụng mở miệng hỏi thăm thì thật bối rối ngượng ngùng không tả được, thực ra thì cũng không phải hỏi thăm chi, tính là viết lại blog sau những tháng ngày ngủ đông, chán chường, thì cảm giác lúc này của tôi tựa tựa vậy ấy, giọng văn trước giờ tự dưng lạc nhịp lúc nào không hay và câu đầu tiên thì méo biết ghi thế nào cho phải, ơ mà nãy giờ cũng được vài dòng rồi, nói chung lại là, chào các bạn, tôi khá là nhớ các bạn đấy :">

TỐT NGHIỆP , RỒI ĐI LÀM, CÓ NHỮNG THỨ QUEN THUỘC CẦN VỨT BỎ (P. Cuối)

Sau cùng thì ....liệu có những thứ quen thuộc nào ta cần vứt bỏ lúc này…..? Beautiful life club - CLB đầu tiên tôi tham gia ngay đầu năm nhất đại học Tốt hơn hết là tắt mạng, và sống thực hơn với những gì mình đang có và đang thuộc về.  Một ngày như mọi ngày, thường thì ngay sau khi thức dậy tôi sẽ chộp lấy cái điện thoại, vào ngay zalo và dò dò xem có cái gì đang xảy ra không, ít nhất cũng tia thử có em nào để tìm quanh đây… Sau đó tất nhiên sẽ là cúng dường facebook bằng đủ thứ ảnh iếc về 365 tư thế lúc mới ngủ dậy, nhưng không hôm nay có gì đó khác hẳn, tự nhủ lòng mình, bằng tất cả cố gắng và kiên định tôi không vào mạng nữa, tôi thức dậy và uể oải trong cái lạnh sớm cuối xuân, thò chân xuống giường và lò dò đôi dép. Sau khi xúc miệng và tự xăm soi khuôn mặt đáng yêu của bản thân, thường thì tôi sẽ xách láp ra quán cà phê và lại cà kê dê ngỗng, nhưng lại không, bản năng mạnh mẽ làm tôi khước từ thứ mê muội này, phục trang đầy đủ, với tờ 50k còn mót lại trong

TỐT NGHIỆP , RỒI ĐI LÀM, CÓ NHỮNG THỨ QUEN THUỘC CẦN VỨT BỎ (P2)

Có con bạn chơi cũng được, đùng cái đi mất Sài Gòn, nội dung trong ảnh thực khác cảnh hiện tại Mọi thứ phô bày trên mạng ngày nay chẳng thể hiện được điều gì về tương lai sắp đến cả, những tưởng ngành Ngân hàng cực hot, nếu có diễm phúc được mài đít trong cái ngành đó cũng thật là hãnh diện thì hỡi ôi, nếu bạn thực sự chịu đựng làm việc hơn 10 tiếng mỗi ngày, và áp lực doanh số sẽ như cái gông cùm đeo vào vai bạn cho tới khi xuống mồ,… cái vòng lặp ăn ngủ làm, lãnh lương cao, tiêu vào ăn ngủ rồi làm có lẽ chẳng bao giờ kết thúc cho đến khi một ai đó kiệt sức hoặc ….. ai đó đang làm khác đi... - Douma sao tụi nó thơm vậy nhỉ? - Dm sao nó hên vậy nhỉ? - Đệt, sao số phận mình nó thúi rình vậy ta.... Tất cả những lời đó như thầm nhủ trong tôi mỗi khi lên facebook, mà tôi dám chắc là đứa nào cũng vậy, bạn có những lúc như vậy không? Chớ vội xấu hổ vì sự ganh tị này, cái thứ này tựu chung cũng như một gam màu trong vô vàn màu sắc của cuộc sống mà chúng ta chớ vội từ chối