Trong một vài khoảnh khắc bất chợt thường ngày, có thế là đang la cà quán cà phê, đang ngồi dán mắt vào màn hình trong góc phòng làm việc, hoặc có thể là đang đi nganh qua những cung đường quen thuộc để trở về nhà, tôi thường có mấy suy nghĩ chẳng giống ai. Rằng mình vào những lúc như này đang làm gì trong quá khứ, hay là trong tương lai sắp đến liệu mình sẽ như thế nào. Nếu đã theo dõi hết các bài viết của tui, nhìn sơ qua chắc bạn cũng biết đây là đâu, khi nào có dịp đến Đà Nẵng nhớ ghé uống thử nha!. Đối với một người trẻ mới vừa qua 25, cứ luôn ngẫm về quá khứ, và chưa kịp dứt sự suy tư đó thì đã chóng nghĩ ngợi đến tương lai xa vời vợi, như vậy thì có phải đáng chán không? Cái blog này, hay những dòng tự kỷ zalo trên điện thoại ra đời một phần cũng vì những thoái quen có phần dị hợm đó. Có thể gọi tôi là kẻ ăn mày dĩ vãng hay một kẻ mộng mơ tương lai, thế nào cũng được, vì ít ra trong những khoảnh khắc đau khổ, mệt mỏi nhất sau này, nhờ có những điều đó tôi đã phần nào vững tâm